Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 19

Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:15:24
Lượt xem: 11

".. Mình đã tưởng tượng ra.. dáng vẻ cậu đứng trên sân khấu sau này rồi." Ánh mắt Lâm Thời Trà có chút hoảng hốt, bên tai là những tiếng hét phấn khích của các nữ sinh, chói tai như sóng âm, khiến huyệt thái dương đau nhức.

 

Âm thanh kia dần át đi tiếng của Thẩm Mặc, Lâm Thời Trà không nghe rõ cậu ấy đang nói gì.

 

Cô chỉ nhận ra chứng ảo thanh thi thoảng lại xuất hiện của mình hôm nay lại tái phát.

 

"Cậu nói gì cơ?" Lâm Thời Trà hỏi lại.

 

"Không có gì."

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

 

Thẩm Mặc có vẻ hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Cậu không nghe thấy thì thôi.." Lúc nhìn Lâm Thời Trà, đôi mắt cậu ấy luôn sáng lấp lánh, như thể Lâm Thời Trà chính là ngôi sao cậu ấy yêu thích nhất.

 

Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi hùng biện.

 

Các học sinh mặc đồng phục đủ màu sắc đang chuẩn bị ở dưới sân khấu, Lâm Thời Trà vén tấm màn đỏ lên tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Dĩ Nam đang ngồi ở hàng ghế thứ hai.

 

Cậu ấy mặc bộ đồng phục mang phong cách nước Anh màu đỏ sậm, lưng thẳng tắp, nghiêng tai nghe cô gái tóc đuôi ngựa bên cạnh nói chuyện, có lẽ là đang thảo luận về nội dung thi đấu, nét mặt Hoắc Dĩ Nam có phần lạnh nhạt nhưng đôi môi mím chặt lại cho Lâm Thời Trà biết, lúc này cậu ấy đang rất nghiêm túc.

 

Hoắc Dĩ Nam quá ưu tú, trước khi Thẩm Mặc hoạt bát xuất hiện thì cậu ấy gần như đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nữ sinh đang có mặt. Cậu ấy như ánh trăng bạc giữa màn đêm, tĩnh lặng, trầm ổn, chỉ đơn giản ngồi đó thôi cũng toát ra khí chất lạnh lùng khó gần.

 

Bỗng nhiên, dường như cậu ấy nhận ra điều gì đó, nhìn theo ánh mắt Lâm Thời Trà, hai người bốn mắt chạm nhau.

 

Hoắc Dĩ Nam hiếm khi ngẩn người, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy.

 

Lâm Thời Trà lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi ngay trước mặt cậu ấy.

 

Điện thoại trong túi Hoắc Dĩ Nam rung lên, cậu ấy mở ra xem: [Chúc mừng bạn, bạn đã đến cửa ải thứ mười, đề thi đã được gửi đến, mời bạn trả lời trong vòng mười tiếng, trả lời đúng sẽ có thưởng, trả lời sai không bị phạt.]

 

Hoắc Dĩ Nam siết chặt điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cậu ấy ngẩng đầu nhìn lên sân khấu nhưng Lâm Thời Trà đã không còn ở đó.

 

Thì ra những tin nhắn kỳ quái cậu ấy nhận được mấy hôm nay đều là do Lâm Thời Trà gửi tới.

 

Cô đang làm cái quái gì vậy, trêu chọc cậu ấy sao?

 

Cậu ấy sẽ không làm những bài đó đâu.

 

Hoắc Dĩ Nam cất điện thoại với vẻ mặt khó chịu, mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại.

 

Những khoảnh khắc vui vẻ khi còn bên nhau với Lâm Thời Trà, và cả câu nói "chia tay đi" lạnh lùng do chính miệng cô nói ra ở phòng phát thanh bất chợt hiện lên trong tâm trí Hoắc Dĩ Nam. Cậu ấy siết chặt cây bút trong tay, suýt chút nữa thì bẻ gãy nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/19.html.]

 

Rốt cuộc cô là loại người gì, tại sao có thể sau khi làm ra chuyện đó mà vẫn có thể thản nhiên như không có chuyện gì mà đến trêu chọc cậu ấy?

 

Hay là cô lại đang muốn lợi dụng cậu ấy?

 

Lâm Thời Trà vừa rụt đầu lại, lập tức thấy một nữ sinh đứng sau lưng, ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn cô: "Cậu đang nhìn Hoắc Dĩ Nam đúng không?" Cô gái nói rất chắc nịch.

 

Nữ sinh để tóc dài ngang vai, hơi uốn xoăn nhẹ phần đuôi tóc, có lẽ vì sắp lên sân khấu biểu diễn nên cô ta trang điểm khá đậm nhưng trông không hề nặng nề, trái lại còn rất xinh đẹp.

 

Lâm Thời Trà khó hiểu: "Hả?"

 

Cô gái hất chiếc váy múa màu đỏ rực lên, để lộ đôi chân thon dài, cau mày khinh miệt: "Tôi thấy hết rồi nhé, vừa nãy cậu còn ôm ấp với Thẩm Mặc trên sân thượng, bây giờ lại quay sang nhìn lén Hoắc Dĩ Nam, nếu tôi đoán không nhầm, có phải cậu cũng đang qua lại với Trì Tỉnh và Biên Hành đúng không? Đúng là đồ lẳng lơ."

 

Lâm Thời Trà ngơ ngác: "Chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Xin hỏi tên cậu là gì?"

 

"Hừ, cậu còn chưa xứng để biết tên tôi."

 

Vừa nói xong, một nữ sinh khác thò đầu ra: "Cốc Nhân, đến lượt cậu rồi, nhanh lên đi." Nói xong lập tức rụt đầu lại.

 

Bầu không khí rơi vào im lặng.

 

Cốc Nhân mím môi, kiêu ngạo nói tiếp:

 

"Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cậu làm cách nào mà bọn họ dù biết rõ con người cậu như thế, vẫn cứ bám theo cậu như vậy." Cô ta tiến lại gần Lâm Thời Trà, đôi mày lá liễu nhíu chặt, ánh mắt chứa đầy ác ý.

 

Lâm Thời Trà không hề nhận ra vẻ thù địch trong mắt cô ta, chỉ cau mày nói: "Cậu mới lẳng lơ ấy."

 

"Hừ, còn giả vờ ngây thơ cái gì nữa, không thấy buồn nôn à?" Cốc Nhân véo cằm Lâm Thời Trà, nhìn chằm chằm vào cô.

 

"Cậu làm mình đau đấy." Lâm Thời Trà hất tay cô ta ra.

 

Cốc Nhân thuận thế lùi về sau một bước, buông tay, thản nhiên nói: "Ồ."

 

Lâm Thời Trà xoa xoa cằm: "Mình đâu có đang qua lại với bọn họ, chỉ là bạn bè bình thường thôi, tại sao lại không thể chứ?"

 

"Nhưng bọn họ đều thích cậu." Cốc Nhân nhấn mạnh.

 

"Ồ." Lâm Thời Trà lên tiếng, ngẩng đầu lên: "Mình biết."

 

"Rồi sao?" Cốc Nhân nhướng mày.

Loading...