Trà Xanh Mê Người - 18.1
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:27:15
Lượt xem: 16
Chương 18.1:
Chung kết cũng đến, bốn trường cùng thuê một hội trường lớn, nằm ở trung tâm thị trấn Thủy Lộ.
Hôm nay trời đẹp, không lạnh cũng không nóng, nắng nhẹ chan hòa.
Cuối cùng Lâm Thời Trà cũng gặp lại Thẩm Mặc, cậu ấy ở đâu cũng là nhân vật nổi bật, nghe nói là con nhà nòi trong giới giải trí nhưng cha mẹ là ai thì không ai biết, được giấu kín như bưng, nghe nói sau này cậu ấy cũng sẽ bước chân vào giới giải trí, bây giờ đang học tập và rèn luyện tại trường nghệ thuật.
Vì tài năng hơn người, lại thường xuyên gây chú ý nên Thẩm Mặc có rất nhiều fan nữ.
Lâm Thời Trà gặp Thẩm Mặc ở phòng chuẩn bị hậu trường.
Dường như Thẩm Mặc không ngờ Lâm Thời Trà lại tham gia hoạt động này, hơi ngạc nhiên nhưng cậu ấy vẫn như mọi khi, cười lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu: “Chào Trà Trà!”
Xem ra... Dường như Thẩm Mặc hoàn toàn không để tâm đến chuyện Lâm Thời Trà từng khiến cậu ấy khó xử, vẫn cười rất tươi với cô.
Nhưng ngay sau đó mọi người phát hiện ra chỉ cần là người quen, Thẩm Mặc đều sẽ nhiệt tình như vậy, xưng hô rất thân thiết.
Tính cách này quả thực rất thích hợp để làm việc trong giới giải trí, bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra cậu ấy có thù hằn với ai.
Lâm Thời Trà thay quần áo xong, có các chị khóa trên giúp cô làm tóc và trang điểm. Thẩm Mặc tiến lại gần: “Màu này không hợp với cậu ấy, màu đất đẹp hơn.” Cậu ấy ghé sát vào nhìn Lâm Thời Trà trong gương.
Quay đầu lại nhìn Lâm Thời Trà, Thẩm Mặc mới nhận ra hai người đang đứng quá gần, gần như có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô. Nụ cười rạng rỡ của Thẩm Mặc hơi khép lại, định lùi ra sau.
“Thẩm Mặc.”
Lâm Thời Trà gọi tên cậu ấy.
Thẩm Mặc vô thức đáp lời: “Sao thế?”
“Mình không mở được.” Lâm Thời Trà đưa cho cậu ấy một chai sữa, chai sữa có hình dáng rất dễ thương, nắp chai màu hồng nhạt.
“Ừm.” Thẩm Mặc nhận lấy, dễ dàng mở ra, đưa cho cô: “Cho cậu.” Răng khểnh của cậu ấy lại lộ ra: “Nếu mình không có ở đây, cậu sẽ nhờ ai mở nắp chai giúp?” Nụ cười của cậu ấy vẫn không thay đổi, giống như chỉ là một câu hỏi bình thường.
“Vậy thì không uống nữa.” Lâm Thời Trà đáp.
Thẩm Mặc lại ừ nhẹ một tiếng quay người định bỏ đi, bỗng khẽ lẩm bẩm một câu gần như không thể nghe thấy: “Dối trá.”
Lâm Thời Trà trang điểm xong lập tức đi tìm Thẩm Mặc, cậu ấy đang đứng một mình trên ban công.
“Thẩm Mặc.”
“Cậu lại muốn gì?” Thẩm Mặc hơi bực bội, rõ ràng lúc nãy ở phòng trang điểm chỉ là đang giả vờ, lúc này bị câu trả lời vừa rồi của Lâm Thời Trà chọc giận đến mức không nhịn được nữa.
“Chỉ là lâu rồi mình không gặp cậu.”
“Vậy sao cậu không đến tìm mình?” Thẩm Mặc chất vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/18-1.html.]
“Cậu hay giận dỗi, mình biết chắc chắn cậu vẫn còn giận.” Lâm Thời Trà bước tới.
“Mình không có!” Quả nhiên Thẩm Mặc lập tức xù lông.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
“Sao cậu cứ bắt nạt mình, cậu không thể vì mình thích cậu mà bắt nạt mình được.” Thẩm Mặc ấm ức nói, càng nói càng thấy tủi thân, thân hình cao lớn 1m8 trước mặt Lâm Thời Trà lại cúi gập người xuống như chú chó lông vàng muốn đến gần cô.
“Mình đã nhịn không đến tìm cậu, mình cứ nghĩ nếu cậu thích mình thì cậu sẽ tự đến tìm mình, nhưng cậu không đến, có phải cậu không thích mình, có phải cậu lừa dối mình không?” Thẩm Mặc thất vọng hỏi, mái tóc cụp xuống giống như hiện sự ủ rũ.
Xem ra cậu ấy đã chờ đợi rất lâu rồi, vừa tủi thân vừa hy vọng.
“Cậu không giận sao?” Lâm Thời Trà nghiêng đầu, khó hiểu hỏi, nhón chân lên xoa đầu Thẩm Mặc an ủi: “Trì Tỉnh và Biên Hành đều rất giận, vì mình đã giấu bọn họ chuyện đồng thời quen bốn người bạn trai.”
Thẩm Mặc cong eo phối hợp với sự vuốt ve của Lâm Thời Trà, giọng trầm thấp, dường như chính bản thân cậu ấy cũng đang buồn bực: “Mình không biết... Nếu như mình tức giận, Trà Trà sẽ không trở lại, vậy... Mình cũng không muốn giận cậu.” Cậu ấy không được vui cho lắm.
“Mình thích cậu, cậu cũng thích mình có được không?” Cậu ấy tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Thời Trà, dáng người to lớn như vậy cứ cọ tay Lâm Thời Trà làm nũng.
“Được không?”
Cuối cùng Lâm Thời Trà cũng nở nụ cười, hướng về phía Thẩm Mặc vẫy tay: “Ôm một cái.” Cô vươn tay ra.
Ánh mắt Thẩm Mặc sáng rực, hưng phấn dang rộng vòng tay ôm chầm lấy Lâm Thời Trà, nhét chặt cô vào lòng.
Vì khác biệt chiều cao quá lớn, cả người Lâm Thời Trà bị ôm bổng lên không trung, đôi chân trắng nhỏ buông thõng, hai tay ôm lấy cổ cậu ấy.
Thẩm Mặc nhỏ giọng nói: “Trà Trà, có phải cậu đã đồng ý thích mình rồi không?”
Lâm Thời Trà lắc đầu.
Thẩm Mặc im lặng hai giây, cuối cùng lại khuất phục: “Vậy cậu cũng không được thích người khác.”
“Được.” Lâm Thời Trà đồng ý.
“Mình sẽ cố gắng làm tốt hơn bọn họ, mẹ mình nói cuối năm nay sẽ để mình ra mắt album, mình sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua cho cậu thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.”
“Cậu nhất định phải đợi mình.” Thẩm Mặc nhấn giọng.
Lâm Thời Trà cụp mi xuống, bàn tay đang ôm Thẩm Mặc hơi buông lỏng ra một chút: “Ừ.”
Nửa năm sau, thế đã là mùa đông rồi.
Nửa năm sau ư...
Nửa năm quả là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, với Lâm Thời Trà mà nói, sinh mệnh của cô đâu có dài như vậy.
“Được, mình đợi cậu.” Lâm Thời Trà buông Thẩm Mặc ra, mỉm cười vui vẻ với cậu ấy.