Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn
- Cập nhật
- 3 giờ trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Nữ CườngNgượcXuyên Sách
- Team
- Phong Vũ
- Lượt xem
- 6
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 1
- Trạng thái
- Đang phát hành
Mộ Chiêu Dã xuyên thư thành khắc tinh của phủ Thượng Thư, dùng thủ đoạn quang minh chính đại đoạt hôn ước của em gái, gả cho Chiến Thần Bùi Thận Tu. Ngay ngày hôm , Vương phủ tịch thu gia sản và lưu đày.
Là Độc y duy nhất sống sót đến cuối cùng của tổ chức hắc ám, thể để khác bày bố.
Không gian trong tay, nàng dọn sạch Bùi phủ, kho chứa của cha nàng cũng thể bỏ qua.
Khi dọn sạch Quốc khố, nàng tiện tay để cuốn sổ tham ô của cha cho cẩu Hoàng đế. Cả nhà tra phụ, công dã tràng xe cát, cuối cùng vì tội tham ô mà tịch thu gia sản, lưu đày, nếm đủ khổ sở.
Mộ Chiêu Dã nắm giữ gian, tinh thông y thuật, kim ngân tiền tài, đường lưu đày ăn uống cần lo lắng.
Bệnh dịch nhỏ, chẳng đáng bận tâm.
Triều đình ám sát, thì mà về.
Khi đến nơi man hoang, nam nhân trọng thương , mỗi ngày nàng bằng ánh mắt hàm tình mạch mạch.
Mộ Chiêu Dã, một lòng hòa ly và tự do, phát triển vùng man hoang ngày càng giàu , khiến ở Kinh thành cuối cùng cũng thể yên nữa.
“Nương tử, kẻ cướp đất đai và cả việc ăn của nàng.”
Mộ Chiêu Dã vỗ mạnh xuống mặt bàn, nội tâm thầm nghĩ, cướp phu quân của nàng thì , nhưng cướp việc ăn của nàng thì thể.
“Bùi Thận Tu, còn chờ gì nữa, mau khởi binh về Kinh thôi…”
Mộ Chiêu Dã xuyên thư thành khắc tinh của phủ Thượng Thư, dùng thủ đoạn quang minh chính đại đoạt hôn ước của em gái, gả cho Chiến Thần Bùi Thận Tu. Ngay ngày hôm , Vương phủ tịch thu gia sản và lưu đày.
Là Độc y duy nhất sống sót đến cuối cùng của tổ chức hắc ám, thể để khác bày bố.
Không gian trong tay, nàng dọn sạch Bùi phủ, kho chứa của cha nàng cũng thể bỏ qua.
Khi dọn sạch Quốc khố, nàng tiện tay để cuốn sổ tham ô của cha cho cẩu Hoàng đế. Cả nhà tra phụ, công dã tràng xe cát, cuối cùng vì tội tham ô mà tịch thu gia sản, lưu đày, nếm đủ khổ sở.
Mộ Chiêu Dã nắm giữ gian, tinh thông y thuật, kim ngân tiền tài, đường lưu đày ăn uống cần lo lắng.
Bệnh dịch nhỏ, chẳng đáng bận tâm.
Triều đình ám sát, thì mà về.
Khi đến nơi man hoang, nam nhân trọng thương , mỗi ngày nàng bằng ánh mắt hàm tình mạch mạch.
Mộ Chiêu Dã, một lòng hòa ly và tự do, phát triển vùng man hoang ngày càng giàu , khiến ở Kinh thành cuối cùng cũng thể yên nữa.
“Nương tử, kẻ cướp đất đai và cả việc ăn của nàng.”
Mộ Chiêu Dã vỗ mạnh xuống mặt bàn, nội tâm thầm nghĩ, cướp phu quân của nàng thì , nhưng cướp việc ăn của nàng thì thể.
“Bùi Thận Tu, còn chờ gì nữa, mau khởi binh về Kinh thôi…”