Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:44:37
Lượt xem: 0
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Tùng trong sự bất ngờ chỉ có ông Đình là rất bình tĩnh, dường như ông đã đoán trước có ngày này rồi, và cũng như ông đã biết được Tùng không có điên khùng gì cả, nên ông giữ vững thần tinh thần lắm chỉ đơn giản nhìn Tùng hai mắt ông nheo lại rồi lên tiếng
"Tùng...con định ?...
Ông Đình chưa nói hết câu thì âm thanh trầm ấm từ giọng nói của Tùng cất lên rất dứt khoát
" Ba yên tâm. Thời điểm này thích hợp nhất rồi.
Ông Đình khẽ thờ dài, rồi nặng nề gật đầu
"Ừ
Nhìn thái độ Tùng lúc này cực kỳ nguy hiểm, bà v.ú đứng bên cạnh với đôi mắt hồ nghi cứ nhìn mãi Tùng, rồi bà ta lắp bắp lên tiếng
"Cậu...cậu Tùng...chẳng phải cậu..cậu khùng hay sao hả?
Trước câu hỏi đó, Tùng liền nhìn bà ta cười nhạt, anh lạnh giọng trả lời
" Vú mong tôi khùng suốt đời à?
Vú Huệ trông khá lúng túng, trên trán bất chợt rịn ra đầy mồ hôi
"Đâu có...sao tôi lại mong cậu khùng chứ? Cậu...cậu khỏe lại tôi tôi mừng còn không kịp.
Tùng cười khẩy
" Vậy à? Vậy v.ú có mừng khi gặp lại người này luôn hay không hả vú?
Bà v.ú sắc mặt càng lúc càng tái,đôi mắt hướng nhìn xung quanh dáo dát một vòng sau đó khi dừng lại nơi thầy Diệp bà liền run run trả lời Tùng
"Người...người nào hả cậu, thầy Diệp thì tôi biết mà.
Tùng lắc đầu, biểu cảm của anh đầy bí ẩn
" Không ...bà quay lại nhìn ra cửa một lần nữa đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-72.html.]
Tùng nói xong câu đó tôi cùng mọi người nơi đây ai cũng lần lượt quay đầu lại nhìn ra, v.ú Huệ cũng thế, lần này chắc bà ta đã đoán được điềm không lành nên biểu cảm càng lúc càng bấn loạn lắm.
Một bóng người đàn ông bước vào, đôi chân đi khập khiễng trên đầu đội một cái mũ quả dưa màu đen. Khi ông ta bước vào cả nhà ai cũng ngạc nhiên cả bà v.ú cũng thế cứ nheo mãi đôi mắt nhìn thật kỹ. Nhưng với tôi vì mới gặp chú lúc trưa nên khi chú bước vào tôi đã liền nhận ra chú bảy, và vì cũng nắm được một phần câu chuyện về quá khứ của Tùng thế nên tôi cũng hiểu chú bảy đến đây để làm gì rồi.
Ông Đình thấy người đàn ông lạ vào nhà mình, ông cũng không khỏi bất ngờ nên liền nghiêm giọng đi tới gần chú bảy lên tiếng hỏi
"Ông đây là…?
Chú bảy nghe hỏi liền ngước mặt lên nhìn ông Đình chăm chăm, một tay chú đưa lên cởi chiếc mũ ra, mái tóc hoa răm và gương mặt hóp lại của người đàn ông trước mặt vì thời gian đã làm đượm màu khiến cho ông Đình không khỏi kinh ngạc. Ông đi tới run run đôi tay bắt lấy vai của chú bảy bóp nhẹ, giọng vui mừng lẫn nghẹn ngào
" Thằng bảy, là... mày... đó sao?
Chú bảy với khóe mắt đầy vết chân chim trong phút chốc cũng kích động không kém, mắt chú đỏ lên và rưng rưng cúi đầu
"Là tôi...là tôi đây cậu Hào?
"Mày...mày còn sống à? Tao tưởng mày c.h.ế.t mất xác rồi. Tại sao bao nhiêu năm nay mày đi biệt tăm biệt tích hả , đi không một lời nói. Hay mày chê gia đình tao đối xử bạc đãi với mày...hả thằng bảy…
" Tôi...tôi xin lỗi cậu.
Sau câu nói đó cả ông Đình và chú bảy đều rưng rưng nước mắt, chắc ngày trước tình chủ tớ của họ thân thiết lắm, hoặc họ từng coi nhau như anh em nên hôm nay gặp lại cảm xúc mới dạt dào như thế này. Hai người đàn ông đều đã bước sang độ tuổi trung niên, ai cũng kiềm nén cảm xúc nên chẳng ai khóc òa lên thành tiếng cả, mà chỉ là họ lắng lòng lại, nữa buồn, nữa vui mừng, nữa trách móc cứ thế mà chốc chốc lại đưa tay quệt ngang khóe mắt.
Tôi đứng cạnh Tùng tự dưng nhìn cảnh này tôi xúc động dữ lắm nên vô thức hai dòng lệ nóng chảy dài lăn xuống hai bờ má.
Ở bên cạnh Tùng im lặng nhìn sang tôi, một tay anh đưa sang kéo tôi nép vào lòng anh, một tay anh chạm lên mặt tôi, giọng anh khẽ nói nhỏ vào tai tôi
"Em nín đi rồi đi sang phòng má cả, đưa má sang đây dùm anh!
Tôi nghe vậy liền hít cái mũi mấy cái cho bớt nghẹt sau đó nhìn anh khẽ cau mày khó hiểu
" Chi vậy anh? Má mới khỏe mà, với lại má...má chịu đi với em không?
Tùng thì thầm khẳng định với tôi. Giọng anh chắc nịt
"Em cứ sang đi. Má sẽ đi theo em mà.