Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:44:36
Lượt xem: 0
Con Sen dứt lời, cùng lúc v.ú Huệ định mở miệng thì một dòng m.á.u đỏ từ miệng v.ú Huệ chảy ra, nhìn ghê lắm, lại mang theo cả mùi tanh nên khi nhìn cảnh đó tôi nhợn cả họng không dám nhìn tiếp.
Cứ nghĩ con Sen và v.ú Huệ sẽ ẩu đả tiếp nhưng
bất ngờ lần này ông Đình lại lên tiếng
Ông cau mày quát lớn
"Chúng bây có im hay không hả, muốn làm loạn ở đây à?
Nghe vậy con Sen và v.ú Huệ liền vội buông nhau ra, trước sự đanh thép của ông Đình tay chân họ run rẩy, sắc mặt trắng bệch chỉ he hé khuôn miệng trả lời lại
" Ông ơi ông làm chủ cho con đi. Con thật sự không có hại bà hai mà ông…? Ông ơi...ông tin con nha ông…
Lần này thì con Sen nó bật khóc, lần đầu tôi thấy nó khóc ngon lành, kiểu bị oan nên ấm ức ý, cái mặt lúc này cứ như con cún nhỏ, hết hung hăng xem thường người khác rồi.
Còn bà v.ú Huệ thì không nói gì, chỉ đứng nép một bên đưa tay bụm chặt miệng mình lại, hình như bà tay bị gãy răng luôn hay sao ý nên không nói nên lời...hihi vừa bụng tôi lắm.Cho chừa cái tội trước hay lên mặt h.i.ế.p đáp người khác.
Tôi đứng nép một bên tiếp tục theo dõi sự việc, và cũng sau một lúc nén buồn suy nghĩ, ông Đình liền hắng giọng nhìn con Sen ông nói
"Ông thấy bây nói cũng có lý nên bây cho người gọi điện sang bên thầy Diệp qua bắt mạch cho bà hai đi. Coi tình hình sức khỏe bà hai thế nào rồi. Nếu là do cơ thể bà hai thì ông không truy cứu. Còn nhỡ đứa nào hại bà, ông cho tù mọt gông. Nghe chưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-71.html.]
Con Sen gật đầu lia lịa, nó liếc nhìn bà v.ú đầy đắc ý sau đó định chạy đi. Ấy thế mà chưa kịp thì bà hai Ngọc Phụng đã khóc òa lên rồi than thở với ông Đình trong tiếng nấc đầy thê lương
" Con mình mất rồi anh còn mời ông Diệp đến đây làm gì? Anh muốn khơi gợi nổi đau của em có đúng không hả? Mấy tên lang băm ở đây không ai giỏi chữa bệnh cả, toàn loại treo đầu dê bán thịt chó. Do anh anh tin tưởng mấy tên lang bâm đó nên em mới mất con trong đau đớn thế này nè. Anh ...anh mà mời tên thầy thuốc đó tới. E cắn lưỡi em c.h.ế.t cho anh vừa lòng.
"Em…! Haiii...Vậy không thăm khám thì làm sao biết ai hại em hả?
" Anh không cần mời người này người kia. Em chỉ biết con em mất rồi, và con Sen là đứa hại con em thôi.Em phải đánh nó c.h.ế.t em mới hả dạ.
"Em...haiii. Đúng là gia môn bất hạnh mà
Nghe bà hai hăm dọa nên ông Đình đành bất lực không nói nên lời, còn con Sen nụ cười trên môi nó tắt ngấm luôn lúc bà hai mở miệng ra nói nó hại bà ta. bà v.ú lúc này thì khỏi phải nói sau câu bà hai nói lại bà ta dù cái miệng đang bị sưng húp vì con Sen đánh vậy mà cũng ráng cong môi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chứng kiến mọi chuyện đến giờ phút này cũng không biết phải nói ra sao? Chỉ biết rằng đúng là bà hai lạ thiệt, có phải bà ta giả mang thai rồi vờ đổ tội cho con Sen hay không, nếu không tại sao bà ta không dám mời thầy Diệp tới. Và bà hai rốt cuộc là đang muốn hại ai...Càng suy nghĩ tôi càng nhức đầu, thật sự câu hỏi này rối trí thật.
Thế nhưng mà trong lúc không gian đang ngột ngạt, mọi người đang nghi ngờ sợ sệt lẫn gian dối chưa kịp tính toán định liệu thế nào thì ngoài cửa phòng bất ngờ mở toang ra. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng nói mà tôi cảm thấy quen thuộc đang cất lời nói lớn
" Không cần tìm bác sĩ, con đưa thầy Diệp về rồi đây..
Tôi giật mình, cùng lúc con tim đập rộn ràng khi nghe tiếng của anh và vội quay lại. Thấy Tùng và thầy thuốc Diệp đang hiên ngang đi vào bất giác tôi thở phào và thấy yên tâm hơn. Còn bà vú, con Sen , bà hai cùng ông Đình đồng loạt nhìn nhau như không tin vào hình ảnh mà mắt họ đang nhìn thấy. Gương mặt Tùng vô cùng bình thản cùng với bộ âu phục chỉnh chu trên người nhìn anh bây giờ nổi trội và ưu tú lắm không giống biểu cảm ngây ngô thường ngày.Và ánh mắt lúc này khi Tùng quét qua từng người trong nhà vô cùng lạnh lùng, tôi để ý bà v.ú lúc này trông thấy Tùng bà ta tái cả mặt, đôi chân run rẩy gần như muốn ngã quỵ, còn bà hai Ngọc Phụng thì khỏi nói thoáng thấy thầy Diệp bà ấy quay mặt úp vô tường trốn tránh luôn.
Nhưng lạnh lùng với ai thì tôi không cần quan tâm bởi vì khi dừng lại nơi tôi, ánh mắt anh thay đổi ngay lập tức, cảm giác ấm áp anh mang đến khiến cho tôi càng thêm vững lòng và trong đầu tôi cũng đoán chắc, hôm nay, ngay lúc này khi Tùng trở về với chính bản thân thật sự của anh thì gia đình ông Đình chắc chắn sẽ dậy sóng.