Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:39:39
Lượt xem: 1
Lần này hai mắt Tùng lại long lên xồng xộc, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, đ.ấ.m mạnh vào tường khó khăn lắm Tùng mới nói ra được thành lời
" Bà ấy là mẹ nhưng chính bà ấy lại muốn g.i.ế.c tôi…Bây giờ bà ta có chuyện gì cũng là đáng đời bà thôi
Tôi đứng hình...trợn tròn mắt nhìn Tùng không thể tiếp thu ngay được lời Tùng vừa nói nên chỉ biết há hốc mồm, bà cả là mẹ ruột của Tùng thì tôi có thể tin được nhưng mẹ lại đi g.i.ế.c con thì...không thể nào có chuyện hoang đường như thế…
Bên cạnh Tùng liền đi tới bên chiếc giường rồi ngồi xuống, tôi thấy Tùng lộ rõ trên khuôn mặt sự bất lực, ngó xuống bàn tay anh đầy m.á.u đỏ, tôi hốt hoảng bước đến, cầm tay Tùng lên nhìn vào mấy vết trầy trên tay anh lúc nảy đ.ấ.m vào tường mà lo lắng hỏi
"Tay anh chảy m.á.u rồi kìa, không thấy đau à?
Tùng lắc đầu, giọng nói trầm hẳn đi
" Không? Vết thương nhỏ này có là gì? h
"Đau lắm đó, anh ngồi yên để tôi ra ngoài hỏi xem trong nhà có sẵn bông băng và thuốc rửa không nha.
" Không cần đâu?
"Sao vậy?
Bất ngờ Tùng níu tay bảo tôi ngồi xuống giường bên cạnh anh, sau đó ánh mắt anh nhìn xa xa vào một khoảng không vô định rồi anh nói
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-16.html.]
" Thà là để tôi đau vết thương này, còn hơn là chịu đựng vết đau trong lòng mà bao năm qua không thể nào chữa trị được.
"Chuyện như thế nào anh nói rõ tôi xem…
Tôi vô thức mở lời hỏi Tùng câu đó nhưng hỏi xong rồi tôi lại nghĩ chắc Tùng sẽ không trả lời đâu, vì ít ai tự dưng đi khui ra câu chuyện cuộc đời của mình cho một người lạ mới gặp đâu, nhưng không ngờ tôi hỏi vừa dứt câu thì Tùng đã thuận tình trả lời
" Tôi chỉ biết năm tôi lên 5 tuổi, mẹ tôi nhẫn tâm đẩy tôi từ trên núi ngã xuống để g.i.ế.c tôi chết, nhưng may sao chú bảy tài xế lái xe cho gia đình cứu sống tôi và đưa tôi trở về gia đình, từ khi tôi tỉnh lại tôi bị mất đi luôn trí nhớ, lúc nào cũng trong trạng thái ngơ ngơ như một thằng khùng, mới ba năm nay tôi nhớ ra mọi chuyện nhưng vì muốn biết lý do tại sao mẹ tôi lại muốn g.i.ế.c tôi nên tôi đành phải giả vờ đến hôm nay…
Nghe Tùng kể đến đó, ánh mắt anh đỏ ngầu hiện rõ sự tức giận cùng cực nhưng đâu đó cũng trong ánh mắt đó là sự nỗi đau tột cùng mà chẳng có ai san sẻ cùng anh...Tôi cứ tưởng tôi là người thiệt thòi và đáng thương nhất vì tôi không cha không mẹ lại còn chịu sự hắt hủi từ dì ghẻ nhưng khi nghe Tùng kể hoàn cảnh của mình, tự tôi lại thấy thiệt thòi của bản thân tôi hình như chưa là gì so với nỗi đau mà Tùng chịu đựng. Tôi quay mặt nhìn thẳng Tùng, cảm nhận khi anh kể xong cả cơ thể anh cũng rung lên như đang kiềm chế sự uất hận của mình, vô thức tôi thấy thương anh, đáng lẽ ra được sinh ra trong một ngôi nhà cao cửa rộng thế này, lại đẹp trai ngời ngời thế này, cuộc sống của anh phải rất sung sướng và được mọi người ganh tỵ mới đúng, ấy vậy mà…
Nhưng mà theo như lời Tùng kể tôi lại thấy có gì đó uẩn khúc trong này,vì Tùng là người trong cuộc năm đó Tùng mới 5 tuổi tôi chắc chắn sự việc mà anh biết cũng sẽ nghe kể lại từ người khác chứ không tài nào mà Tùng nhớ được,với lại nếu như bà cả hại anh vậy tại sao bà lại bị điên? Với một người đứng ở ngoài cuộc và không bị hận thù che lấp đi lý trí với tôi tôi tin bà cả và tôi cũng nghĩ chẳng có một người mẹ nào đủ nhẫn tâm để g.i.ế.c đi đứa con của chính mình đâu.
Đưa bàn tay của mình tôi hạ xuống đặt lên bàn tay của Tùng,dùng chính sự ấm áp của mình tôi muốn Tùng bình tâm lại. Rồi tôi nhẹ giọng nói
"Anh bình tĩnh đi rồi cho tôi hỏi tiếp nha?
Tùng gật đầu, thở hắt ra một hơi, đôi mày rậm của anh nhíu chặt lại nhìn tôi rồi trả lời
" Cô cứ hỏi đi?
Tôi ngập ngừng nhìn Tùng sau đó lên tiếng…
"Tại sao bà cả lại muốn g.i.ế.c anh, tôi không thể nghĩ ra được lý do để bà làm như vậy?