Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 945

Cập nhật lúc: 2025-01-01 10:33:08
Lượt xem: 54

Hơn nữa, chuyến đi này của bà cũng có nguyên nhân đặc biệt.

Cố Đình Hoài nhìn ra ý đồ của bà ta. Anh liếc mắt sang phía Cố Nguyệt Hoài, rồi nói:

“Ngồi xuống đi, tôi múc cháo cho bà.”

Ngày trước, anh ấy từng rất yêu bà ấy , cho nên mới oán giận và căm hận Lâm Cẩm Thư vì bà ấy bỏ mặc mọi người rời đi . Nhưng thời gian qua đi, mọi thứ dần thay đổi, tình yêu đối với mẹ nhạt đi thì oán giận và căm hận cũng trở nên nhạt nhẽo . Hiện tại , cuộc sống của gia đình họ cũng tốt hơn nhiều , mà Lâm Cẩm Thư là mẹ của bốn anh em anh , điều đó không thay đổi , nhưng cũng chỉ vậy mà thôi , càng nhiều tình cảm liền ... đã không có .

Ngẫm lại, anh ấy cảm thấy những suy nghĩ ngày xưa thật buồn cười. Ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, bà ấy cũng không ngoại lệ.

Anh đã buông bỏ những khúc mắc cũ. Giờ đây, anh chỉ hy vọng Cố Nguyệt Hoài cũng có thể làm vậy.

Có điều , trong ba anh em, chỉ có Cố Nguyệt Hoài là chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ từ Lâm Cẩm Thư dù chỉ một chút xíu . Lúc trước bà ấy chưa từng cho em ấy điều đó , giờ mong muốn nhận lại từ em ấy tình yêu thương không khỏi cũng qúa .... hi vọng xa vời .

Giữa hai người họ nói ra thì đúng thật là xa lạ.

Chuyện tình cảm vốn là không thể ép buộc .

Lâm Cẩm Thư tháo găng tay da, bước đến ngồi xuống bên giường đất. Ánh mắt bà ta mang theo chút hoảng hốt khi nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/945.html.]

Bà ta cắn môi, đôi tay lạnh ngắt ôm lấy chiếc cốc nước ấm, cẩn thận mở lời:

“Bé, con vẫn trách mẹ sao?”

Nga

Cố Nguyệt Hoài ăn xong cái bánh cuối cùng, nhấp một ngụm cháo, rồi mới chậm rãi đáp:

“Không có. Lần trước tôi đã nói rồi, chúng tôi đều đã buông bỏ. Chẳng lẽ bà vẫn chưa buông bỏ được sao? Nếu đã lựa chọn, thì không nên quay đầu nhìn lại.”

Cô dừng lại một chút, giọng nói mang theo sự nghi hoặc chân thành:

“Tôi không hiểu mục đích bà mang lương thực tới là gì. Dù sao bao nhiêu năm qua, bà cũng chưa từng quan tâm đến chúng tôi. Bây giờ bà hành động như vậy thật sự khiến chúng tôi cảm thấy có chút 'thụ sủng nhược kinh ' .”

Giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy nặng nề.

Thật sự, cô rất thắc mắc. Bởi lẽ, bao nhiêu năm nay nhà họ không hề chuyển đi đâu cả. Nếu Lâm Cẩm Thư là trong lòng có bọn họ như bà ấy vẫn nói ngoài miệng , thì không có lý do gì mà không thể quay trở về nhìn bọn họ được cả .

Thế nhưng, thời gian lâu như vậy , bà ta chưa từng quay về.

Nếu không phải lần trước vô tình gặp nhau ở bệnh viện, có lẽ đến giờ cũng vẫn là như vậy đi .

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...