Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 916

Cập nhật lúc: 2024-12-31 12:55:34
Lượt xem: 24

Khi lời của Cố Nguyệt Hoài vừa dứt, bầu không khí trong chuồng trâu lập tức trầm xuống. Tiếng "mu" non nớt của nghé con vang lên, phá vỡ sự im lặng. Vương Phúc lúc này tức giận quát lớn: “Lão Lưu, ông còn gì để nói nữa đây? Những lời tiểu Cố nói là thật sao ? Nghé con đâu? Ông giấu nó ở chỗ nào rồi?! Ông mau nói đi !”

Lưu Nhị Nhĩ vốn đã chịu áp lực cực lớn, nghe Vương Phúc nói vậy, đầu óc như ong ong vang lên, cả người cũng theo đó mà lảo đảo, loạng choạng không vững.

Hắn đột nhiên quỳ sụp xuống đất, đôi tay phủ lên mặt, khóc lớn: “Bí thư chi bộ, tôi không phải người, tôi không phải người mà! Tất cả đều là lỗi của tôi, đều là tôi mỡ heo che tâm, lmới làm ra chuyện này!”

Nga

Vương Phúc nhìn Lưu Nhị Nhĩ với vẻ mặt thất vọng, còn Vương Bồi Sinh thì khuôn mặt trầm xuống, hỏi: “Nghé con đâu? Ông giấu nó ở đâu rồi ?”

Lúc này không phải là lúc để chất vấn, mà là phải nhanh chóng tìm nghé con về, xem còn có thể cứu nó hay không.

Lưu Nhị Nhĩ khóc lóc, chỉ tay về phía đống cỏ khô : “Tôi ... tôi chính là ... chính là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/916.html.]

Hắn khóc nức nở nửa ngày, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. Vương Bồi Sinh đã vội vã tiến về phía hướng mà hắn chỉ, trong khi Hoàng Phượng Anh thở dài rồi bước lên hỗ trợ. Hai người cùng nhau bới tung đống cỏ khô , không bỏ sót bất kỳ góc nào.

Một lát sau, cuối cùng họ tìm thấy một chỗ đất nhỏ bị nước ối tẩm ướt, nhưng tiếc là không hề có dấu vết của nghé con .

Vương Bồi Sinh tức giận đến cực điểm, quay đầu nhìn về phía Lưu Nhị Nhĩ, gằn giọng: “Lưu Nhị Nhĩ! Đến lúc này mà ông còn không nói thật sao? Nghé con rốt cuộc bị ông giấu ở đâu rồi? Nơi này không có gì cả!”

Hoàng Phượng Anh với giọng điệu trầm trọng nói: “Bí thư chi bộ, nơi này có một vài dấu vết, theo đánh giá, nghé con vừa mới sinh có thể đã bị Lưu Nhị Nhĩ giấu ở đây. Thời gian không ngắn , e là nghé con mà trâu mẹ sinh đầu tiên đã ch.ế.t , nên hắn mới có thể giấu nó ở đây.”

Cố Nguyệt Hoài không chen vào, giữ im lặng , dáng vẻ lạnh nhạt, trong khoảnh khắc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lưu Nhị Nhĩ.

Mặc dù cô là người thứ hai ở riêng với trâu mẹ một thời gian không ngắn trong chuống trâu khép kín , còn hỗ trợ nó sinh sản , nhưng khi cô đến là hai bàn tay trắng và khi đi cũng không mang theo thứ gì ra khỏi đây . Một con nghé tuy không phải qua to như mẹ nó , nhưng cũng không thể nhỏ đến mức cô có thể giấu vào vạt áo rồi mang ra khỏi đây dưới ánh mắt của nhiều người như vậy . Cho nên , dù có chuyện gì xảy ra vào lúc này , tại đây , thì cô chính là người không thể hoài nghi nhất .

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...