Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 886

Cập nhật lúc: 2024-12-30 12:45:56
Lượt xem: 59

Một lúc sau, ông lắc đầu:

"Nguyên nhân cụ thể thì cháu phải đi hỏi bé. Giữa hai đứa có rất nhiều mâu thuẫn. À, đúng rồi, hai đứa đã đến Cục Cảnh sát báo án thế nào rồi? Cảnh sát có lập án không? Có điều tra Điền Tĩnh chưa?"

Trong mắt Yến Thiếu Ngu thoáng hiện vẻ trầm tư, anh khẽ gật đầu, đáp:

"Cảnh sát nhân dân đã đưa vụ việc này vào danh sách điều tra quan trọng."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Điền Tĩnh mưu toan hại bé, ngồi tù là đáng đời!" Cố Chí Phượng hậm hực nói, giọng điệu vẫn không giấu nổi bực bội. Nghĩ đến chuyện nếu không phải Điền Tĩnh làm ra chuyện độc ác như vậy , con gái mình phải chịu khổ trong núi nhiều ngày, suýt chút nữa không về được, lòng ông lại trào dâng cơn giận.

Yến Thiếu Ngu gật đầu:

"Chú Cố, chú ăn cơm đi, cháu lên xem Nguyệt Hoài và Thiếu Ương thế nào."

Cố Chí Phượng xua tay, mắt dõi theo anh rời khỏi phòng bệnh. Ông cười khổ, lắc đầu tự nhủ: "Con cháu tự có phúc của con cháu. Thứ mình làm được thật sự không nhiều, nhưng chỉ cần bé vui vẻ, sau này có thể hạnh phúc, vậy là đủ rồi."

Khi Yến Thiếu Ngu quay lại phòng bệnh của Yến Thiếu Ương, Cố Nguyệt Hoài đang chuẩn bị rời đi. Thấy anh bước vào, khuôn mặt vốn đầy lo lắng của cô dịu lại, cô chăm chú nhìn anh từ đầu đến chân, đánh giá kỹ càng. Sau khi chắc chắn anh không bị đánh một trận tơi bời, cô mới hơi ngượng ngùng hỏi:

"Thiếu Ngu! Anh không sao chứ? Cha em có làm khó anh không?"

Cố Nguyệt Hoài hiểu rất rõ tính tình của Cố Chí Phượng, chỉ sợ ông đã ra tay dạy dỗ Yến Thiếu Ngu. Trong chuyện tình cảm này, cô luôn là người chủ động, Yến Thiếu Ngu đúng là quá vô tội. Nếu anh thật sự vì cô mà bị đánh, cô chắc chắn sẽ đau lòng mất mấy ngày.

Yến Thiếu Ngu bật cười, ánh mắt hẹp dài, đen nhánh như đá mun phản chiếu hình bóng cô. Anh khẽ lắc đầu, cười nói:

"Sao có chuyện đó được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/886.html.]

Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng đáp:

"Vậy là tốt rồi, vậy em yên tâm rồi."

Đứng bên cạnh, Cố Tích Hoài cười ha ha, nhưng giọng đầy vẻ bực bội:

"Cố Nguyệt Hoài, em càng ngày càng bất công. Thiếu Ngu, tôi thật sự muốn học hỏi cậu. Làm sao cậu túm được con bé vậy? Trước kia nó không thế đâu!"

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn anh cả một cái, đôi mắt cong cong tràn ngập ý trêu chọc:

"Không nghe, không nghe, con rùa niệm kinh."

Nga

Nói xong, cô nhìn Yến Thiếu Ngu, dịu giọng:

"Được rồi, em phải về đây, Thiếu Ly và Thiếu Đường còn đang chờ ở nhà."

Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu:

"Để anh đưa em ra ngoài."

Cố Nguyệt Hoài xua tay từ chối, vừa đi ra cửa vừa nói:

"Không cần đâu. Thiếu Ương còn chưa ăn cơm, anh lo cho cậu ấy trước đi. Trời còn chưa tối mà, em tự về được."

Yến Thiếu Ngu không nói gì thêm, chỉ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng cô xa dần.

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...