Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 881

Cập nhật lúc: 2024-12-30 10:03:30
Lượt xem: 53

Yến Thiếu Ngu im lặng, cúi đầu ăn hai ba miếng, dứt khoát giải quyết xong bát mì, rồi ho nhẹ một tiếng:

"Đi thôi."

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không nói gì, chỉ cầm lấy hộp mì hoành thánh đã gói sẵn rồi cùng anh rời khỏi tiệm, trở về bệnh viện.

Trên đường, hai người còn gặp được một chuyện.

Cố Nguyệt Hoài vốn định tiện đường ghé qua Cung Tiêu Xã mua chút thịt heo. Nhưng còn chưa tới gần, cô đã nhìn thấy từ xa hai hàng người thật dài. Một hàng nối thẳng tới Cung Tiêu Xã, hàng còn lại hướng tới công ty lương thực. Người người chen chúc nhốn nháo, trên tay ai cũng cầm sẵn đồ đựng phiếu mua lương, hối hả tranh mua lương thực.

Yến Thiếu Ngu cau mày, trầm giọng:

"Xu hướng thiếu lương thực đã càn quét huyện Thanh An. Mọi người bắt đầu tích trữ lương thực rồi."

Đôi môi Cố Nguyệt Hoài mím lại, ánh mắt dừng trên cảnh tượng gần như hỗn loạn trước mặt. Trong lòng cô thoáng nặng nề.

Mọi người đều từng trải qua thời kỳ khó khăn, và không ai hiểu rõ cảm giác đói hơn họ. Đói khổ là một chuyện có thể lấy mạng người. Trước mặt tử thần, chẳng ai có thể giữ nổi sự bình tĩnh.

Nhìn điệu bộ của những người kia, cô cảm thấy họ như đang hận không thể đổi sạch toàn bộ tiền tiết kiệm và phiếu lương thực trong nhà thành đồ ăn.

Cố Nguyệt Hoài thở dài một hơi, khẽ lắc đầu:

"Thôi, chúng ta về đi."

Yến Thiếu Ngu gật đầu. Hai người cùng quay trở lại bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/881.html.]

Đến nơi, Cố Nguyệt Hoài nói:

"Anh về trước đưa cơm cho Thiếu Ương đi. Mì sắp nở hết rồi."

Trong lòng cô bất giác nghĩ tới cha mình – Cố Chí Phượng, chắc hẳn ông đang có cảm xúc hết sức phức tạp với người con rể tương lai này. Cô tưởng tượng cảnh hai người trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, liền không nỡ để Yến Thiếu Ngu phải chịu thiệt thòi.

Nhưng Yến Thiếu Ngu dừng lại, lắc đầu nói:

"Anh sẽ đi cùng em đưa cơm cho chú Cố."

Giọng nói anh bình thản nhưng đầy kiên định. Anh biết mình sắp rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, có lẽ vài năm sau mới trở về. Việc này vốn đã không công bằng với Cố Nguyệt Hoài. Nếu trước khi rời đi, anh còn cố tình né tránh cha cô, chỉ e ông sẽ không yên tâm để con gái mình chờ đợi anh.

Cố Nguyệt Hoài nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đôi mắt đen tuyền bình tĩnh, không hề có chút bối rối khi sắp đối mặt với "cha vợ".

Cô bĩu môi, đi về phía phòng bệnh nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

"Anh không lo lắng chút nào sao?"

Yến Thiếu Ngu sững sờ:

"Lo lắng? Vì sao phải lo lắng? Đây đâu phải lần đầu tiên gặp mặt."

Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài hơi co giật. Đúng là không phải lần đầu tiên, nhưng bây giờ thân phận đã không còn giống trước nữa.

Nga

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...