Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 871

Cập nhật lúc: 2024-12-29 20:54:17
Lượt xem: 43

Tống Kim An do dự một chút, vẻ mặt có chút khó hiểu, rồi nói: "Tôi cảm thấy, Điền Tĩnh không phải mất trí nhớ, mà giống như ký ức của cô ấy bị gián đoạn . Tôi đã tinh tế hỏi qua, những chuyện xảy ra mấy tháng gần đây cô ấy đều quên hết, chứ không phải chỉ là mất ký ức về những chuyện đã xảy ra ở trong núi ."

"Bác sĩ nói, loại bệnh trạng này không phải chưa từng có , trong y học được gọi là 'chứng mất trí nhớ mang tính chất chọn lọc '."

Nói đến đây, Tống Kim An ngừng lại một chút, cố tình liếc mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Loại bệnh trạng này là chỉ một người sau khi chịu kích thích từ ngoại giới, sẽ quên đi những ký ức mà họ không muốn nhớ, chỉ giữ lại những điều họ mong muốn ghi nhớ."

“Về mặt tâm lý, tình trạng này được xem như một cơ chế tự vệ phòng thủ.”

"Loại tình huống này, nếu xét từ góc độ tâm lý, có thể coi là một cơ chế tự bảo vệ bản thân. "

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày. 'Chứng mất trí nhớ mang tính chất chọn lọc '? Ý của Tống Kim An là cô chính là bóng ma trong lòng Điền Tĩnh, khiến cô ta lựa chọn lãng quên đoạn ký ức đó? Nếu không phải cô biết rõ mọi chuyện, có lẽ đã tin lời anh ta.

Yến Thiếu Ngu im lặng một lúc rồi hỏi: “Có thể chữa khỏi không?”

Tống Kim An gật đầu: “Chứng mất trí nhớ dạng này có thể được chữa trị, nhưng cần thời gian. Quan trọng là không để bệnh nhân bị kích thích thêm.”

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Nếu bị kích thích thì sẽ thế nào? Có thể nổi điên không?”

Tống Kim An nghẹn lời, không biết trả lời thế nào. Anh ta cũng chưa hỏi bác sĩ về hậu quả cụ thể của việc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/871.html.]

Yến Thiếu Ngu liếc mắt nhìn Điền Tĩnh một cái, cô ta từ đầu đến cuối đều như không nhìn thấy bọn họ. Vòng cánh tay quanh đầu gối, Điền Tĩnh cấm tuyệt không cho bác sĩ đến gần. Anh thản nhiên nói:

"Nhìn dáng vẻ này của cô ta, chắc cũng chẳng hỏi được gì đâu. Đi thôi."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu. Hôm nay đã rất muộn, lại còn phải đến Cục cảnh sát một chuyến, không thể trì hoãn thêm.

Tống Kim An nhíu mày, ánh mắt nhìn hai người đầy nghi hoặc. Trong lòng anh có linh cảm chẳng lành:

"Hai người định đi đâu?"

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không có ý giấu giếm, lấy một sợi dây gai từ trong túi xách ra:

"Còn có thể đi đâu? Có thù báo thù, có oán báo oán. Thanh niên trí thức Tống cũng định xen vào à?"

Nga

Cô chưa bao giờ tin tưởng Tống Kim An.

Nếu anh ta vì Điền Tĩnh mà đến Cục cảnh sát tố cáo cô thì cũng chẳng có gì lạ.

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...