Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 860
Cập nhật lúc: 2024-12-29 19:55:56
Lượt xem: 55
Kim Xán chần chừ một chút rồi thấp giọng nói: "Anh Yến phải rời khỏi huyện Thanh An, chắc chắn chị Cố sẽ không vui."
Lôi Nghị im lặng, chỉ biết nắm c.h.ặ.t t.a.y Kim Xán, lòng nặng trĩu. Trên đời này, điều khó khăn nhất có lẽ chính là sự chia ly.
Yến Thiếu Ương không nói gì thêm, tựa người vào gối, ánh mắt xa xăm. Cuối cùng cũng có người thấu hiểu và quan tâm đến anh cả, nhưng chưa được bao lâu thì biến cố đã xảy ra. Cậu không biết lần chia xa này sẽ kéo dài bao lâu, cũng chẳng rõ đến bao giờ mới có thể đoàn tụ.
Bên ngoài, Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ bước đi giữa dòng người tấp nập trên phố. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng bước chân hòa vào âm thanh ồn ã xung quanh.
Một lúc lâu sau, Yến Thiếu Ngu khẽ cất lời: "Xin lỗi."
Nga
Cố Nguyệt Hoài dừng bước, ngước mắt nhìn anh. Ánh mắt cô phảng phất chút buồn bã, nhưng lại không có sự trách móc nào. Từ góc độ của cô, khuôn mặt anh dưới ánh sáng nhàn nhạt thật đẹp, đẹp đến mức không giống người thật. Đôi lông mi dài của anh tạo thành cái bóng mờ trên gương mặt, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng khẽ mím lại, tất cả đều hoàn mỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/860.html.]
Một người tốt như vậy lại đang vì quyết định rời đi thực hiện lý tưởng trong lòng nhiều năm của mình mà xin lỗi cô ư?
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, trong lòng thầm tự giễu. Tại sao khi sống lại lần nữa, cô lại trở nên ích kỷ như vậy? Người sống trên đời đâu chỉ để ở cạnh nhau , càng yêu nhau càng phải thành toàn cho đối phương đi thực hiện mộng tưởng của mình , đó mới thật sự là yêu .
Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, kéo tay Yến Thiếu Ngu đi vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Cô chậm rãi nói: "Tại sao anh phải xin lỗi? Em biết trách nhiệm mà anh đang gánh vác nặng nề đến thế nào. Từ lúc ở bên anh, em đã tự nhủ rằng mình không muốn trở thành gánh nặng của anh. Anh muốn làm gì thì cứ làm, em sẽ luôn ủng hộ anh."
Nói rồi, Cố Nguyệt Hoài vòng tay ôm lấy eo Yến Thiếu Ngu, vùi đầu vào n.g.ự.c anh. Giọng cô nhẹ nhàng như tiếng suối trong veo, tựa tiếng ngọc thạch va chạm: "Cây tùng nếu mãi ở trong nhà ấm thì sao có thể trưởng thành để chống lại mưa gió? Đại đội sản xuất Đại Lao Tử ngay từ đầu vốn không phải là nơi quy túc dành cho anh."
"Đi thôi, Thiếu Ngu. Em sẽ nhớ anh, cũng sẽ luôn chờ anh , chờ anh trở về."
Yến Thiếu Ngu lặng người nhìn cô. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên ánh sáng dịu dàng nhưng nóng bỏng. Anh khẽ nuốt khan, hầu kết nhấp nhô, cảm giác trong lòng như ngọn lửa âm ỉ bỗng bùng cháy.
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》