Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 839
Cập nhật lúc: 2024-12-29 11:43:47
Lượt xem: 30
Vương Bồi Sinh thở dài: "Thôi, đi thôi. Chúng ta cũng nên đến đó xem có giúp gì được không. Bắt xe bò đi, nếu thanh niên trí thức Hoàng đã đỡ thì còn có thể tiện thể chở cậu ta về. Haiz, đúng là chuyện này vừa qua thì chuyện khác lại đến ."
Vương Phúc lắc đầu, châm thêm lời: "Chứ còn gì nữa, từ ngày đám thanh niên trí thức này đến, đã có ngày nào yên ổn đâu. Bí thư chi bộ của mấy đại đội khác còn ghen tị bảo đội mình có nhóm thanh niên ưu tú. Ha ha, ưu tú cái gì, đều là tổ tông , tưởng dễ hầu hạ sao ?"
Vương Bồi Sinh quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy cô xách theo giỏ bên trong đựng hộp cơm, ông hỏi: "Tiểu Cố, cô đi bệnh viện thăm cha cô phải không?"
Cố Nguyệt Hoài đáp: "Các thanh niên trí thức đều ở bệnh viện, tôi cũng cần qua đó làm việc. Mang cơm theo chỉ là tiện đường thôi."
Nghe vậy, Vương Bồi Sinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy cùng đi nhé. Ngồi chung xe cho tiện."
Cố Nguyệt Hoài cũng chẳng phải người thích tự làm khó mình, đi nhờ xe vừa nhanh lại đỡ mệt, nhất là khi có Vương Bồi Sinh và Vương Phúc đi cùng, sẽ không sợ lời ra tiếng vào.
Vậy là họ cùng đi, ba người ngồi trên xe bò hướng về bệnh viện huyện.
Trên đường đi, không ai rảnh rỗi mà ngồi im.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/839.html.]
Vương Bồi Sinh, với lòng đầy cảm kích, nói: "Tiểu Cố, đội có thể tìm được củ đậu, tất cả đều nhờ cháu cả."
Ông vẫn nhớ rõ khi đó tình thế nguy hiểm đến mức nào. Nếu không vì đại đội, chắc chắn cô sẽ không mạo hiểm tính mạng như vậy. Lúc ấy, suýt nữa cô đã không trở về được. Đây là ân tình mà cả đại đội sản xuất Đại Lao Tử sẽ không quên.
Nga
Cố Nguyệt Hoài lại trung quy trung củ , không nhận lời khen quá mức: "Chủ nhiệm Vương nói vậy là quá khách sáo rồi. Cháu cũng là thành viên của đại đội mà. Có thể giúp được đại đội là vinh dự của cháu ."
Vương Phúc rít một hơi thuốc lào, như nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Tiểu Cố, lúc ấy cháu có biết chuyện gì xảy ra trên núi không? Điền Tĩnh đi hỗ trợ, nhưng không hiểu sao dây thừng của cháu lại bị đứt. Hại cháu gặp nạn. Cháu nói xem đây là chuyện thế nào a ?"
Nghe vậy, đôi mắt Cố Nguyệt Hoài lóe sáng, nhưng cô cúi mặt xuống, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý nghĩa: "Cháu biết. Điền Tĩnh là cố ý muốn g.i.ế.t cháu ."
“Tê ——” Vương Bồi Sinh và Vương Phúc nhìn nhau, cả hai không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Dù đã biết Điền Tĩnh có tâm địa bất chính, nhưng họ không ngờ loại chuyện mất hết nhân tính như vậy mà cô ta cũng có thể làm ra . Đây còn là con người sao ?
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》