Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 834

Cập nhật lúc: 2024-12-29 11:18:15
Lượt xem: 54

Trong bụng một người bỗng mọc ra dây leo dưa chuột, cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?

Nghĩ tới đây, Cố Nguyệt Hoài khẽ cười thầm. Chính cô cũng thấy tò mò.

Rất nhanh, cô sẽ được biết cảm giác đó là gì.

Vu Kiến Quốc và Trần Bân nhanh chóng chạy ra khu vực của thanh niên trí thức, chỉ một lát sau, chú Lục đã được hai người họ kéo đến , trong miệng còn không ngừng thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên, đã đau đớn đến mức suýt c.h.ế.t rồi! Cũng không biết cậu ta bị làm sao , ông mau xem giúp đi ."

Chú Sáu đeo hòm thuốc trên lưng, thở hổn hển vì chạy vội. Nghe thấy tiếng rên la đau đớn trong phòng, ông nhíu chặt mày, bước nhanh vào trong.

Cố Nguyệt Hoài đứng tựa người vào cửa, tay ôm ngực, mỉm cười hỏi:

"Có chuyện gì vậy? Đau bụng sao?"

Hoàng Thịnh nằm co quắp trên giường gạch, mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa. Nghe thấy giọng Cố Nguyệt Hoài, hắn ta cố gắng giơ tay lên định chỉ trỏ mắng chửi vài câu, nhưng cơn đau dữ dội quặn thắt trong bụng khiến hắn ta chỉ có thể lăn lộn, đau đến nỗi muốn bật khóc.

Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ quan sát Hoàng Thịnh nằm vật vã trên giường đất . Nụ cười trên môi cô dần tắt, vẻ mặt trở nên bình thản, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiến người khác không khỏi rùng mình.

Lam Thiên nấp trong góc, nhìn thấy biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài thì toàn thân run rẩy, ánh mắt như con thỏ nhỏ đầy sợ hãi. Cô cúi gằm mặt xuống, cố gắng hết sức để thu nhỏ sự tồn tại của mình lại , không dám để ai chú ý đến mình.

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lướt qua Lam Thiên, dừng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng chuyển hướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/834.html.]

Chú Sáu ngồi xuống cạnh giường, sờ bụng Hoàng Thịnh một lúc lâu, sau đó lắc đầu chần chừ. Cuối cùng, ông kê một chén thuốc giảm đau cho hắn ta.

Nhưng thuốc vừa vào bụng, cơn đau không những không giảm mà còn khiến Hoàng Thịnh lăn lộn dữ dội hơn. Cả người hắn ta như bị vớt ra từ trong nước, mồ hôi đầm đìa, miệng thều thào:

"Đau… đau muốn chết! Cứu tôi với!"

Vu Kiến Quốc nhíu mày, ánh mắt đầy bất mãn nhìn chú Sáu:

Nga

"Chuyện này là sao chứ?"

"Đúng vậy, bác sĩ, ông cũng không nhìn ra là cậu ta bị gì sao?" Thôi Hòa Kiệt sốt ruột xen vào, miệng mép run rẩy như muốn nổi bọt.

Thôi Hòa Kiệt cảm thấy gần đây mình thật xui xẻo. Rõ ràng đã được như ý đến bên cạnh đám nhị thế tổ , quan hệ cũng không tệ, nhưng hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra. Nếu thật sự có vấn đề gì, gã chắc chắn không chịu nổi trách nhiệm.

Chú Sáu ôm hòm thuốc đứng dậy, giọng khúm núm:

Chú Sáu ôm hòm thuốc đứng dậy, miệng không ngừng vâng vâng dạ dạ: “Ai da, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ, cũng không thể nhìn ra triệu chứng của cậu ta đây là bị làm sao vậy . Xoa bụng thấy phình phình, có lẽ là do ăn đồ không tiêu hóa được. Tôi nghĩ tốt nhất là nên đi bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra kỹ hơn. Tôi không nhìn ra vấn đề ở đây, các cậu vẫn là nên đi nhanh đi, càng trì hoãn càng phiền phức.”

Dứt lời, chú Sáu vội vã thu dọn hòm thuốc rồi đi thẳng, không muốn vướng vào chuyện thị phi này.

Chú Sáu vừa đi, trong phòng lập tức náo loạn như nồi cháo.

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...