Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 798
Cập nhật lúc: 2024-12-27 20:06:01
Lượt xem: 17
Cố Nguyệt Hoài không để ý lắm, kéo tay Yến Thiếu Ngu chạy thẳng về nhà. Nhưng khi đến nơi, cửa nhà lại khóa chặt. Ngay cả Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Đường cũng không có ở đó.
Cô nhíu mày, lẩm bẩm khó hiểu:
"Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ đâu hết rồi?"
Lúc này, đại đội đang nghỉ dài ngày , không có công việc để làm, xã viên trong đội rất thanh nhàn , nhưng lại không thấy bóng dáng ai. Chẳng lẽ họ lại lên núi? Nhưng mà , hiện tại bùn đất mềm xốp, lên núi tìm kiếm lương thực cũng không an toàn . Bí thư chi bộ cũng không có khả năng cho xã viên lên núi .
Yến Thiếu Ngu giơ tay sờ vào khóa, trời mưa suốt mấy ngày, đã bắt đầu rỉ sét. Nhìn dáng vẻ , có lẽ đã một thời gian dài không có người trở lại. Anh trầm ngâm một lát, rồi nói: "Bọn họ hẳn là đi tìm chúng ta."
Nga
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, suy nghĩ:
"Tìm chúng ta? Mà lại dẫn cả Thiếu Đường theo sao?"
Yến Thiếu Ngu khẽ lắc đầu. Anh đoán rằng hai người công an nhân dân đã dẫn Hứa Tấn Phương thẳng về đồn công an, không thông báo cho đại đội. Điều này khiến mọi người trong đội vẫn đang loay hoay tìm kiếm hai người họ trong núi, không biết rằng cả hai đã bình an trở về.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lát, rồi nói: “Hay là chúng ta đến trước bệnh viện huyện xem thử đi? Thiếu Ly còn nhỏ, chưa trải qua những chuyện này, sợ rằng khi gặp phải tình huống này sẽ luống cuống, không biết phải làm sao. Chăm sóc Thiếu Ương không được tốt , chúng ta đi xem đi .”
Sau khi ngẫm nghĩ, Cố Nguyệt Hoài nói:
"Hay là chúng ta lên bệnh viện huyện xem thử? Thiếu Ly còn nhỏ, có khi chân tay luống cuống, không chăm sóc tốt cho Thiếu Ương được. Chúng ta đi xem qua một chút."
Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu liếc cô một cái, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/798.html.]
"Em cũng còn nhỏ mà."
Cố Nguyệt Hoài giật giật khóe miệng. Dù cô và anh bằng tuổi nhau, nhưng sao cô có thể nói với anh rằng mình đã sống qua hai kiếp?
Cô hắng giọng hai tiếng, kéo tay anh:
"Thôi nào, đi nhanh đi!"
Cả hai vừa đi đến cổng thôn thì gặp Thôi Hòa Kiệt.
Gã nhíu mày, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. Khi phát hiện có người, gã ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu liền giật mình:
"Hai người... hai người về khi nào thế?"
Cố Nguyệt Hoài quan sát kỹ Thôi Hòa Kiệt, thấy dưới chân gã dính đầy bùn đất liền hỏi:
"Anh vừa từ bệnh viện huyện về à?"
Thôi Hòa Kiệt theo bản năng gật đầu, nhưng sau đó như sực nhớ ra, lập tức nhíu chặt mày:
"Hai người... hai người biết được từ đâu? Chẳng lẽ người trong đại đội đã tìm thấy hai người? Mà hai người định đi đâu nữa vậy?"