Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 797

Cập nhật lúc: 2024-12-27 19:59:55
Lượt xem: 44

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Yến Thiếu Ngu nắm lấy tay cô, khẽ nói:

"Đi thôi."

Cố Nguyệt Hoài thu ánh mắt lại, quay sang nhìn anh. Bàn tay anh ấm áp, khiến cô mỉm cười, đôi mắt cong cong:

"Anh sẽ không nuốt lời chứ?"

Yến Thiếu Ngu khẽ sửng sốt, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu:

Nga

"Cái gì?"

Trong đôi mắt đen nhánh của anh thoáng hiện lên sự mịt mờ hiếm thấy.

Cố Nguyệt Hoài nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng không khỏi có chút xao xuyến, cảm giác như có gì đó đang dâng lên. Không kìm được, cô nhón chân, môi đỏ hé mở và nhẹ nhàng cắn lên môi mỏng của Yến Thiếu Ngu. Hai làn môi chạm nhau, khác biệt hoàn toàn với cái lạnh băng trong không khí, lại mang theo chút ấm áp.

Cô dùng lực không nhỏ, vuốt ve một hồi, rồi như một tiểu lưu manh, nhẹ nhàng chép miệng, như thể đang tận hưởng dư vị còn sót lại.

Yến Thiếu Ngu hơi trừng mắt, vẻ mặt bất ngờ và ngây ngô, khí chất kiêu ngạo, lạnh lùng ngày xưa như bị phá vỡ, tựa như một người ở trên thần đàn bị kéo xuống lây dính bụi bặm thế gian , trở nên có nhân khí . Đôi môi sưng đỏ của anh vẫn còn hé mở , lưu lại hơi thở ái muội chưa kịp tan .

Cố Nguyệt Hoài cười hì hì, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu nhưng lại mang theo chút bá đạo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/797.html.]

"Hôn rồi thì anh chính là người của em. Anh không được nuốt lời đâu, nếu không em sẽ mang theo anh cùng xuống địa ngục đấy! Hiểu chưa?"

Lời là nói như vậy nhưng nếu anh thực sự đổi ý, cô sẽ thật sự làm như thế sao ? Tất nhiên là không rồi ! Cô luyến tiếc a !

"Đi thôi!" Cô nói xong liền kéo tay anh, nhanh chóng chạy trên con đường mòn.

Yến Thiếu Ngu bước theo sau, ánh mắt không rời bóng lưng cô. Sự lạnh lùng thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cảm giác nóng bỏng và sâu sắc hơn. Hóa ra, đây chính là cảm giác khi một người cắm rễ trong lòng mình.

Anh khẽ cười, tiếng cười trong trẻo như phát ra từ đáy lòng, đầy vui thích. Ánh nắng nơi chân trời rực rỡ chiếu lên bóng dáng hai người, dường như khung cảnh cũng càng trở nên truyệt diễm .

Khi Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu trở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, trời đã về chiều.

Trên đường, họ đi ngang qua ba đại đội khác. Ban đầu định mượn xe bò hoặc xe đạp, nhưng thời buổi này, nhà nào cũng thiếu thốn. Người dân cảnh giác với người ngoài, chẳng ai chịu cho mượn cả.

Không còn cách nào khác, hai người đành đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy hình dáng quen thuộc của đại đội.

Tuy nhiên, khung cảnh đại đội vốn dĩ náo nhiệt giờ lại trở nên im ắng lạ thường, như thể không có một bóng người.

 

 

Loading...