Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 772

Cập nhật lúc: 2024-12-27 10:01:41
Lượt xem: 24

Tô Bưu Kiệt khựng lại, nhìn vẻ chờ đợi trên mặt cô, đôi mắt tràn đầy giằng xé. Anh nghiến chặt răng, sự lo lắng và bất an hiện rõ trên khuôn mặt. Trong lòng anh hiểu, Lý Vệ Đông không dễ bị lật đổ như vậy. Nếu ông ta dễ đối phó, đã chẳng có bao nhiêu mạng người phải bỏ lại mà không ai đến điều tra , không có người quan tâm đến việc này .

Vân Viện nhìn sắc mặt người đàn ông cũng đủ biết câu trả lời , thoáng thất vọng . Cô khẽ hất tay anh ta ra, giọng lạnh lùng vang lên: "Vô cùng xin lỗi."

Trong lòng cô dâng trào những ký ức đau đớn. Cô từng bị ép rời khỏi gia đình, bị bán như một món hàng và phải tìm mọi cách đào tẩu , lại trằn trọc tiến vào đại đội Liễu Chi. Tất cả chỉ vì một mục tiêu duy nhất: điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t oan khuất của chị gái và trả thù cho chị.

Nga

Giờ đây, khi mọi việc đã có đáp án , chỉ còn một bước nữa thôi , một bước này cô nhất định phải tự đi ,không thể dừng lại.

Dù Tô Bưu Kiệt rất tốt với cô nhưng thì sao ? Liệu nó có quan trọng bằng tình cảm sống nương tựa vào nhau với chị gái không ?

Câu trả lời không cần nói cũng biết . Một đoạn tình cảm chưa kịp nảy mầm sao đủ để khiến cô từ bỏ mối thù sâu như biển.

Cả cuộc đời cô đã nhuốm màu đau thương. Chỉ cần kéo được kẻ đã hại c.h.ế.t chị mình xuống Địa ngục, tất cả đều đáng giá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/772.html.]

Tô Bưu Kiệt, đôi mắt đỏ ngầu, cảm xúc cuộn trào, giọng khàn đặc: "Vậy ra... thời gian qua em chỉ lợi dụng anh sao?"

"Đúng vậy," Vân Viện đáp lại ngay lập tức, không chút do dự. Nhưng chính vì như vậy , lực sát thương lại quá lớn , nó như lưỡi dao, đ.â.m thẳng vào lòng Tô Bưu Kiệt, để lại một trái tim đầm đìa m.á.u .

Anh lau mặt, khẽ gật đầu mà không nói thêm lời nào. Sau đó, quay lưng bước đi, bóng dáng cao lớn in lên nền trời lạnh lẽo.

Vân Viện dõi theo bóng anh, đôi môi mấp máy, trong ánh mắt phức tạp không rõ là bi thương hay giải thoát. Nhưng khi cô quay đầu lại, vẻ bình thản đã trở lại trên gương mặt.

Cô nói với Uông Tử Yên: "Chúng ta phải đi ngay. Nếu để Lý Vệ Đông kịp phản ứng, sẽ không thể rời đi được nữa."

Những lời này được thốt ra với sự kích động, ánh mắt cô rực sáng. Giấc mơ báo thù đã gần kề, chỉ cách một bước chân.

Uông Tử Yên gật đầu mạnh mẽ. Khi cô ngẩng lên, ánh mắt bắt gặp bóng dáng Cố Nguyệt Hoài đang đứng trên bậc thềm. Cô không kìm được hét lớn: "Chị Cố!"

Trong lòng Uông Tử Yên, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu giống như thiên sứ, những người đến để cứu rỗi họ khỏi địa ngục trần gian.

Loading...