Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 771
Cập nhật lúc: 2024-12-27 10:00:52
Lượt xem: 31
Yến Thiếu Ly bĩu môi, vẻ tiếc nuối vì không hóng được bát quái , nhưng cuối cùng niềm vui vì sắp được rời khỏi đại đội Liễu Chi đã lấn át hết thảy. Cô vui vẻ quay vào dọn dẹp đồ đạc, nghĩ đến việc Thiếu Đường đã tìm thấy rồi, sau này mấy anh em bọn họ lại có thể ở cùng nhau, cả người như tràn ngập niềm vui, bước chân cũng thêm nhẹ nhàng .
Lôi Nghị đứng bên mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nga
Cậu quay đầu nhìn về phía Kim Xán đang ngồi cuộn lại trong góc , mím môi, rồi bước đến gần, ấp úng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể rời khỏi nơi này, cậu có vui không?”
Kim Xán ngẩng đầu nhìn cậu , một lúc sau trên môi nở nụ cười mỏng manh.
Cố Nguyệt Hoài nhìn hai người , cảm giác giữa họ có một thứ tình cảm gì đó đang nảy sinh , người ngoài như cô không thể nói rõ nhưng lại đủ để cảm thấy sự khác thường trong đó . Cô khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, đúng là khi một người đạt được viên mãn, họ sẽ mong muốn người khác cũng tìm thấy hạnh phúc, bởi vì niềm vui này, một khi đã có, sẽ tự nhiên lan tỏa.
Bất quá, nụ cười ấy vẫn chưa kịp lan ra toàn gương mặt , thì bên ngoài bỗng vang lên một trận ầm ĩ làm nó đông cứng , nét mặt chuyển sang lạnh lùng. Cô nghiêm giọng nói với Yến Thiếu Ly: "Mọi người ở trong phòng, không được ra ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/771.html.]
Nói xong, cô nhanh chóng mở cửa bước ra, ánh mắt liếc qua đã thấy Uông Tử Yên đứng cùng một người phụ nữ dáng vẻ nhỏ nhắn. Người phụ nữ trông còn trẻ, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt gầy gò vì vất vả nhưng ánh lên sự kiên nghị .
Tay cô bị một người đàn ông cao lớn nắm chặt, cô không ngừng vùng vẫy, giọng nói đầy quả quyết: "Bưu Kiệt, xin lỗi anh. Dù thế nào đi nữa, em cũng phải tố cáo Lý Vệ Đông."
Người đàn ông là một người địa phương có làn da rám nắng, vẻ mặt đau khổ cố níu kéo: "Đừng đi! Em đừng đi! Không thể hạ được Lý Vệ Đông đâu. Đừng làm chuyện dại dột. Chúng ta sống yên ổn không được sao?"
Uông Tử Yên đứng bên xen vào: "Anh Bưu Kiệt, tôi đã nói rồi, chúng tôi có chứng cứ rõ ràng!"
Ánh mắt Vân Viện loé loé , cô nhìn người đàn ông vừa quen không lâu nhưng đã hết lòng quan tâm , dụng tâm chăm sóc mình. Cô dịu giọng: "Bưu Kiệt, hay là anh đi cùng em đi. Anh là người của đại đội Liễu Chi, lời nói của anh sẽ càng đáng tin hơn. Chúng ta cùng nhau tố giác Lý Vệ Đông. Sau này, em và anh sẽ sống thật tốt, được không?"