Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 692

Cập nhật lúc: 2024-12-25 09:49:17
Lượt xem: 39

Cô có thể lấy một ít cỏ khô từ không gian Tu Di, nhưng lấy ra tới rồi lại phải tìm lý do để giải thích rất phiền toái .

Điền Tĩnh này lai lịch kỳ quái. Dù ở kiếp trước hay kiếp này, cô ta đều thèm muốn không gian Tu Di. Nếu cô để lộ bất cứ dấu hiệu nào, cô ta sẽ phát hiện ra manh mối. Khi đó, mất nhiều hơn được.

Vì thế, trong thời gian này cô phải cố gắng sử dụng đồ trong không gian càng ít càng tốt.

Mưa lúc to lúc nhỏ, trời đất tối tăm mù mịt.

Cửa nhà gỗ đóng chặt. Bên ngoài chỉ còn tiếng gió gào thét và tiếng mưa xối xả dữ dội.

Cố Nguyệt Hoài hong khô quần áo trên người, đứng dậy đi tới cửa, mở ra nhìn thử.

Nga

Nhíu chặt mày, đã hơn hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy ai trở về. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Lúc Cố Nguyệt Hoài đang nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng lợn rừng kêu.

Mặt cô lập tức biến sắc. Nếu gặp phải một con lợn rừng trưởng thành, e rằng căn nhà gỗ này không chịu nổi sự va chạm của nó. Cô vừa định đóng cửa lại thì nhìn thấy Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An đang mang theo một con lợn rừng trở về!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/692.html.]

Con lợn rừng không quá to cũng không quá nhỏ, nặng khoảng trăm cân, hai chiếc răng nanh đã bị bẻ gãy, yếu ớt thở hổn hển.

Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngạc: "Con lợn rừng to như thế, sao các anh bắt được vậy?"

Tống Kim An mệt mỏi, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, anh ta nói: “Thiếu ngu dùng cỏ làm bẫy , bẫy được .”

Nói về điều này, Tống Kim An không khỏi tỏ ra khâm phục, Yến Thiếu Ngu quả thực là có kỹ năng sinh tồn cừ khôi  .Anh lại có thể trong một khu rừng rộng lớn như vậy , trong tình trạng mưa đang rửa trôi mọi thứ tìm được dấu vết của lợn rừng, sau đó tính toán và dễ dàng bẫy được một con lợn rừng. Kỹ năng này quả thực có thể giúp anh sống sót trong mọi hoàn cảnh .

Cố Nguyệt Hoài gật gù sáng tỏ, rồi hỏi: "Muốn mang vào trong nhà à?"

Yến Thiếu Ngu lắc đầu, gạt nước mưa trên mái tóc: "Xử lý gọn gàng ở bên ngoài là được."

Tống Kim An thả con lợn rừng xuống, tay run run, mồ hôi trên trán hòa lẫn với nước mưa, rõ ràng là rất mệt mỏi.

Yến Thiếu Ngu nhìn anh ta, nói: "Lại giúp tôi một tay, nhấc nó ra xa một chút, nếu không vết m.á.u sẽ thu hút dã thú."

Sắc mặt Tống Kim An nhăn nhó, nhưng không còn cách nào, đành phải nhấc con lợn rừng lên lần nữa, cùng Yến Thiếu Ngu khiêng nó ra xa.

Loading...