Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 683

Cập nhật lúc: 2024-12-24 14:39:37
Lượt xem: 29

Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật nhẹ, cô cúi đầu nhìn con thỏ mập trong lòng. ... Ân , thỏ này đã quen ăn lá cây xanh mướt từ không gian Tu Di, mỡ phì thể tráng , thịt vừa chắc vừa ngon, làm món thỏ cay thì đảm bảo cực kỳ đưa cơm.

Ánh mắt Yến Thiếu Ngu liếc qua những giọt nước mưa còn đọng trên gương mặt cô, khẽ nhíu mày:

"Trở về trước đã."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cùng anh quay về căn nhà gỗ.

Vừa bước vào, Tống Kim An, dù còn chút câu nệ , vẫn không giấu được niềm vui khi thấy cô bình an trở lại. Đôi mắt nâu nhạt thoáng ý cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:

"Biên tập Cố!"

Ngược lại, Điền Tĩnh ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Tống Kim An khi chào đón Cố Nguyệt Hoài, trong lòng không khỏi lạnh buốt.

Có lẽ vì trước đó đã nghĩ rằng Tống Kim An nên thuộc về Cố Nguyệt Hoài, nên mỗi lần hai người đối diện,chỉ một nụ cười cũng làm cho cô ta cảm thấy như có gai nhọn đ.â.m vào lòng , ghen ghét sôi trào làm cô ta chỉ hận không thể trực tiếp làm Cố Nguyệt Hoài biến mất khỏi thế gian này , như vậy sẽ không ai có thể tranh giành với cô ta .  

Cảm nhận được sát khí nhàn nhạt đang hướng về mình, Cố Nguyệt Hoài nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn về phía Điền Tĩnh:

"Lúc tôi không ở đây, cô lại mặt dày đòi rượu phải không? Hay là nhờ thanh niên trí thức Tống của cô giúp cô đòi? Điền Tĩnh, cô có biết xấu hổ không đấy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/683.html.]

Nga

Từng chữ của cô mang theo sự chán ghét và khinh thường lộ liễu, khiến nụ cười trên mặt Tống Kim An cứng lại.

Dù đã cảm nhận được mối quan hệ giữa hai người này không tốt, anh ta vẫn không ngờ sự thù địch đã căng thẳng đến mức không lười đến giấu diếm như vậy . Trong tình huống này, Cố Nguyệt Hoài lại vẫn là không chút kiêng nể gì dùng lời lẽ đanh thép thẳng thắn chỉ trích Điền Tĩnh , một chút mặt mũi cũng không để lại .

Tống Kim An mím môi, ngập ngừng hỏi:

"Biên tập Cố, có phải giữa cô và đồng chí Điền có chút hiểu lầm không?"

Cô ném con thỏ đã c.h.ế.t xuống đất, rồi cẩn thận đặt ống trúc trong tay lên mặt đất, bên trong chứa đầy nước, trong suốt và thanh khiết. Sau đó, cô lại lấy ra từ túi áo một ít quả dại cô vừa hái trong rừng .

Thức ăn không nhiều, nhưng đủ để họ cầm cự qua buổi tối nay.

Sau khi đặt đồ xuống, cô duỗi cánh tay mỏi, ánh mắt thờ ơ nhìn Tống Kim An:

"Hiểu lầm sao?"

Khóe môi cô khẽ nhếch, nụ cười mang theo vẻ lạnh lẽo:

"Anh không biết chuyện gì giữa tôi và cô ta, dựa vào đâu mà nói hiểu lầm? Tôi và cô ta chẳng có bất kỳ hiểu lầm nào cả. Cả đời này, không phải cô ta c.h.ế.t thì là tôi sống."

Loading...