Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 681
Cập nhật lúc: 2024-12-24 14:35:23
Lượt xem: 18
Anh ta thở dài, nghiêm túc biện hộ cho Điền Tĩnh: "Điền đồng chí thật sự không phải cố ý, nếu không sao cô ấy lại mạo hiểm sinh mạng để xuống dưới tìm biên tập cùng chúng ta ? Cô ấy đã tự nhận lỗi, chúng ta nên bao dung cô ấy."
Tống Kim An vốn dĩ luôn đối đãi với người khác bằng sự rộng lượng, không muốn dùng ác ý tới phỏng đoán ai , huống chi Điền Tĩnh nhìn không có vẻ là người xấu.
Yến Thiếu Ngu đứng dậy, đi tới cửa sổ, nhìn cơn mưa lớn ngoài kia, lười không muốn nghe hai người này nói chuyện .
Mọi người bị nhốt trong căn nhà gỗ nhỏ này, vật tư trên tay vô cùng quan trọng, rượu còn là vật cứu mạng lúc nguy cấp . Dùng một chút liền ít đi một chút một chút, làm sao anh có thể chia sẻ thứ quan trọng như vậy cho một phần tử nguy hiểm có tâm địa ác độc như Điền Tĩnh chứ .
Tống Kim An thấy Yến Thiếu Ngu không phản ứng, lại nhìn thấy Điền Tĩnh đang đau đớn, gần như muốn ngất, anh cắn răng bước tới, nói với Yến Thiếu Ngu: "Thiếu Ngu, tôi biết cậu không thích Điền đồng chí, nhưng cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa. Cậu cũng biết, Thanh dì ngày thường thích nhất là làm việc thiện , cậu là con trai ruột của bà ấy , sao lại có thể đối xử với Điền đồng chí như thế này? Thanh dì mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận ."
Nghe Tống Kim An nhắc đến mẹ , sắc mặt Yến Thiếu Ngu lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/681.html.]
Anh nhìn Tống Kim An một lúc lâu, không phản bác gì, chỉ lặng lẽ đưa rượu cho anh ta.
Tống Kim An thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy rượu, vỗ nhẹ lên vai Yến Thiếu Ngu: "Tôi biết cậu không phải là người thấy c.h.ế.t mà không cứu. Chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể sống sót trở về!"
Nói xong, anh ta cầm rượu đi đến giúp Điền Tĩnh xử lý vết thương, không lâu sau, tiếng hét đau đớn của cô ta vang lên từ trong nhà gỗ. Một lúc sau, vết thương đã được xử lý xong, Điền Tĩnh nằm đó như vừa mới vớt ra từ nước, toàn thân ướt sũng, người còn vã mồ hôi lạnh vì đau , trên người còn mặc quần áo bị nước mưa làm cho ướt sũng .
Tống Kim An nhìn cô ta sắc mặt tái nhợt, cuộn mình lại trong mắt anh thoáng hiện sự thương tiếc: "Điền đồng chí, y phục ướt dễ sinh bệnh. Cô hãy cởi áo bông ra, tôi sẽ giúp cô hong khô."
Điền Tĩnh ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Tống Kim An.
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt đơn thuần, thiên chân, không có chút tà niệm hay mưu đồ nào, sự trong sáng của anh ta khiến cô ta không đành lòng làm tổn thương.
Nga