Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 680

Cập nhật lúc: 2024-12-24 14:33:48
Lượt xem: 12

Ánh mắt Tống Kim An lập tức tràn đầy áy náy. Anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Đồng chí Điền, cô thấy thế nào rồi?"

Điền Tĩnh lắc đầu yếu ớt, gượng cười một cách khó nhọc: "Tôi không sao, chỉ cần anh khỏe mạnh là tôi yên tâm rồi. Chúng ta nhất định sẽ bình an trở về."

Giờ phút này, dáng vẻ yếu đuối mà kiên cường của Điền Tĩnh khiến lòng Tống Kim An khẽ lay động. Trong ánh lửa, cô ta giống như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ nhạt, mang lại một cảm giác dịu dàng đến lạ, tựa như hơi ấm len lỏi vào trong trái tim anh ta.

"A..." Điền Tĩnh lại không kìm được mà bật ra một tiếng rên đau đớn. Trên trán cô ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tống Kim An bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt hạ xuống vết thương ở mắt cá chân của Điền Tĩnh. Chỗ ấy đã bắt đầu sưng tấy và chuyển màu xanh tím, khiến vẻ mặt anh ta càng thêm lo lắng. Quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, Tống Kim An khẩn cầu: "Thiếu Ngu, vết thương của đồng chí Điền nghiêm trọng quá, cần phải khử trùng ngay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/680.html.]

Yến Thiếu Ngu nghe vậy chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng liếc qua hai người. Giọng nói của anh cất lên, vừa dửng dưng lại đầy mỉa mai: "Liên quan gì đến tôi?"

Sắc mặt Điền Tĩnh tái nhợt, ánh mắt thoáng lên vẻ bất an. Tống Kim An bất đắc dĩ thở dài, cố gắng giải thích: "Thiếu Ngu, hiện tại chúng ta đều đang bị mắc kẹt ở đây, phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Nếu cứ phòng bị nhau thế này, làm sao có thể an toàn rời khỏi nơi này được?"

Yến Thiếu Ngu khẽ nhướng mày, cười nhạt. Giọng nói của anh mang theo sự mỉa mai lạnh lẽo, lại toát lên vẻ bình tĩnh đáng sợ: "Giúp đỡ lẫn nhau? Cậu chắc chắn ? Cậu hiểu cô ta được bao nhiêu? Vừa rồi ở trên đỉnh núi, tôi tận mắt thấy cô ta cắt đứt dây thừng của Cố Nguyệt Hoài. Người như vậy, cậu dám tin tưởng dựa vào cô ta hỗ trợ sao ? Tôi thì không dám , giao mạng mình vào tay cô ta , là ngại mình sống quá lâu rồi đi ."

Nga

Nghe những lời này, sắc mặt Điền Tĩnh phút chốc thay đổi. Cô ta yếu ớt lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Tôi không có. Thanh niên trí thức Tống, tôi thật sự không có. Lúc ấy mưa to quá, trời tối đen, tôi không nhận ra được. Nếu không thì tại sao tôi lại mạo hiểm tính mạng để tìm Cố Nguyệt Hoài và thanh niên trí thức Yến ."

Điền Tĩnh trông như một đóa bạch liên hoa nhỏ bé , phúc hậu mà vô hại , cô ta khóc lóc kể lể, khiến Tống Kim An không có chút sức lực chống cự nào .

 

Loading...