Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 673

Cập nhật lúc: 2024-12-24 14:25:49
Lượt xem: 27

Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ngu, không ngờ anh lại lấy s.ú.n.g ra. Cô biết anh mang theo súng, bởi cuộc sống của anh em nhà họ Yến luôn đầy rẫy hiểm nguy. Trong cơn phong ba nơi thủ đô, không ai mong muốn họ còn sống để trở về.

Kiếp trước, chính vì cô vô tình đỡ một viên đạn cho Yến Thiếu Ngu mà anh đã thay đổi cách nhìn về cô. Khi ấy, cô từng tận mắt thấy khẩu s.ú.n.g này trong tay anh.

Yến Thiếu Ngu khẽ lắc cổ tay đau nhức vì bị cắn, vết thương sâu đến mức lộ cả xương trắng. Sắc mặt anh tái nhợt, đôi mày nhíu chặt, quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài. Ánh mắt sắc như d.a.o kiếm, anh lạnh giọng hỏi:

Nga

"Cố Nguyệt Hoài, cô không sợ c.h.ế.t sao? Tôi bảo cô đi rồi, tại sao không nghe?"

Cố Nguyệt Hoài chỉ nhẹ nhàng cười , ánh mắt vẫn sáng rực rỡ nhìn anh :

"Tôi sợ chết, nhưng tôi càng sợ anh c.h.ế.t hơn."

Nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, Yến Thiếu Ngu thoáng cứng người, cảm giác khô khốc nơi cuống họng bất chợt trỗi lên.

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên!

"Tiếng s.ú.n.g vừa rồi quá lớn, làm rung chuyển mặt đất, thúc đẩy đất đá trên núi sạt lở thêm . Chỗ này không thể ở lại lâu, chúng ta phải đi ngay!" Yến Thiếu Ngu sắc mặt tái nhợt, đôi mày nhíu chặt, đây chính là lý do từ đầu hắn không dùng vũ khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/673.html.]

Tiếng s.ú.n.g quá lớn, cũng dễ dàng bị người phát hiện .

Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn vết thương trên cổ tay Yến Thiếu Ngu, không nói gì, chỉ lặng lẽ theo anh . Hai người vội vàng xuyên qua cỏ cây, khó khăn tiến về phía trước. Do đất đai rung chuyển, không ít cây cối đột ngột bật lên từ mặt đất, che kín lối đi .

Ước chừng năm phút sau, Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu đều nghe được một tiếng kêu cứu: “Cứu mạng ——”

Âm thanh này rất yếu ớt, nhưng nó khiến ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lại trở nên sâu thẳm hơn rất nhiều.

Điền Tĩnh, người vừa mới suýt nữa khiến họ rơi vào miệng sói, giờ lại cầu cứu, mong chờ ai đó có thể cứu cô ta?

Cô liếc sang Yến Thiếu Ngu, thấy anh hơi khựng lại một nhịp rồi tăng tốc bước tiếp, làm như không nghe thấy gì.

Khóe môi Cố Nguyệt Hoài nhếch nhẹ, ánh mắt lướt qua nơi phát ra tiếng kêu. Trong lòng cô thầm nghĩ: Điền Tĩnh, mỗi người đều có số mệnh riêng.

Không bỏ đá xuống giếng đã là quá nhân từ. Cô ta bị đất đá vùi lấp cũng xem như lẽ trời. Đại đội sản xuất Đại Lao Tử không còn Điền Tĩnh nữa, cũng coi như là một chuyện tốt .

Về phần liệu cô ta có thể trọng sinh hay không, không phải điều cô cần suy nghĩ vào lúc này.

Loading...