Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 659

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:26:22
Lượt xem: 23

Dạng sườn núi này rất dễ xảy ra lở đất. Nếu rơi xuống, khả năng sống sót gần như bằng không. Cố Chí Phượng gào lên, giọng khàn đặc: "Con bé đâu? Tại sao con bé vẫn chưa lên?!"

Điền Tĩnh nghe tiếng hô hoán hoảng loạn của mọi người, ánh mắt chợt lóe lên, biến hóa khó lường. Dưới bầu trời tối đen, cô ta tựa vào sườn dốc, nhìn dây thừng không ngừng được kéo lên . Một nụ cười lạnh lẽo bất chợt nở trên môi cô, cô ta nhanh chóng rút lưỡi hái ra , nhẹ nhàng một nhát c.h.é.m xuống.

Yến Thiếu Ngu thái dương nổi gân xanh, ánh mắt đầy vẻ hung tợn: "Cô đang làm gì vậy?"

Nga

Anh vừa dứt lời, sợi dây thừng đang căng ra bị lại xuất hiện vết đứt lập tức mất hết lực, trực tiếp chia làm hai phần , đem những người đang cố gắng kéo dây thừng lên ngã thật mạnh ra phía sau theo đà !

“Bé!” Cố Chí Phượng nhìn thấy sợi dây thừng rống trơn trong tay , đôi mắt đỏ rực, giãy giụa rồi lập tức lao mình về phía sườn dốc, chuẩn bị nhảy xuống!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/659.html.]

"Cha ! Cha đừng đi, con đi tìm bé!" Cố Đình Hoài một tay giữ chặt Cố Chí Phượng, trái tim đầy lo lắng. Mưa lớn như trút nước rơi xuống, đánh vào da thịt khiến anh đau đớn. Cơn mưa dày đặc đến mức gần như không thể nhìn rõ gì, lúc này mà lao xuống sườn dốc thì chẳng phải là tự tìm c.h.ế.t sao?

Yến Thiếu Ngu không kiềm được cơn giận. Anh túm lấy cổ áo Điền Tĩnh, giật mạnh đến mức cả người cô ta bị nhấc bổng. Cô ta vùng vẫy, mặt tái xanh, khóe mắt ngấn lệ, cô ta không ngờ đến rằng , nơi này có nhiều người như vậy mà Yến Thiếu Ngu vẫn dám động thủ với cô ta . Cô ta giãy giụa hét lên: "Tôi... Tôi chỉ muốn giúp thôi! Thật mà, thật sự chỉ muốn giúp! Thanh niên tri thức Tống, cứu tôi với!"

Cô ta dám chắc, trong cơn mưa lớn như vậy, thế mưa mạnh mẽ như làm mờ tất cả , lại thêm bầu trời tối đen, chắc chắn không ai có thể nhìn thấy được động tác của cô ta!

Nhưng dù cô ta có gào khóc thế nào, trong đôi mắt lạnh lẽo của Yến Thiếu Ngu chỉ còn lại sự phẫn nộ. Mưa lớn như cuốn trôi tất cả, nhưng lòng người đã nặng trĩu đến mức không gì gột sạch được.

"Tống... Thanh niên... tri thức Tống... cứu... cứu tôi..." Điền Tĩnh chìa tay về phía Tống Kim An, giọng nói run rẩy như khóc như tố .

"Thiếu Ngu! Anh bình tĩnh lại đi! Đồng chí Điền cũng chỉ muốn giúp thôi, ai ngờ dây thừng lại đứt đột ngột như vậy!" Tống Kim An vội vàng bước lên, chặn Yến Thiếu Ngu lại, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn một người điên mất lý trí.

Loading...