Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 616
Cập nhật lúc: 2024-12-22 20:55:24
Lượt xem: 36
Cố Nguyệt Hoài thấy con ngươi của anh co lại, khóe môi cô cong lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Nói ra được những lời tận đáy lòng, cô như trút được gánh nặng.
Yến Thiếu Ngu im lặng nhìn cô thật lâu, cuối cùng cất giọng cứng ngắc:
"Cô không hiểu tôi. Vậy mà nói thích sao? Tôi còn nhiều chuyện phải làm, không có ý định tìm đối tượng. Đừng lãng phí thời gian trên người tôi."
Cô rõ ràng đã thổ lộ một cách chân thành và rõ ràng, nhưng anh lại từ chối càng thẳng thắn, không chừa cho cô chút đường lui nào.
Cố Nguyệt Hoài nghe xong, trong ánh mắt bình thản mang theo vài phần ung dung. Không hề có chút mất mát, ngược lại cô cười tủm tỉm:
"Tôi biết anh có rất nhiều chuyện phải làm. Nhưng thích anh, chính là chuyện tôi nhất định phải làm trong kiếp này."
Lời này, dù ai nghe cũng nghĩ chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng chỉ mình cô hiểu rõ, cô nghiêm túc biết bao nhiêu.
Không đợi Yến Thiếu Ngu nói gì thêm, cô mỉm cười, quay người chạy về phía điểm thanh niên trí thức:
"Tôi về trước đây!"
Yến Thiếu Ngu đứng lặng nhìn theo bóng lưng cô, bàn tay buông thõng khẽ siết lại, môi mím chặt.
Câu nói của cô như vang vọng mãi bên tai anh:
" Thích anh, chính là chuyện tôi nhất định phải làm trong kiếp này ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/616.html.]
Kiếp này?
Nga
Khi Cố Nguyệt Hoài trở lại ký túc xá, chỉ có Điền Tĩnh và Lam Thiên ở đó, còn Phan Nhược Nhân vẫn chưa thấy về. Không rõ cô ta đã đi đâu.
Cố Nguyệt Hoài rửa mặt qua loa rồi nằm xuống giường, cảm giác mệt mỏi bao trùm. Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, cô thực sự cần nghỉ ngơi.
Điền Tĩnh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thoáng hiện một tia u ám. Còn Lam Thiên thì vẫn giữ dáng vẻ thường ngày, cuộn mình trên giường, lặng lẽ như một bóng ma vô hình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cố Nguyệt Hoài đang mơ màng trong giấc ngủ thì bị tiếng bàn luận đánh thức.
Giọng Điền Tĩnh đầy lo lắng vang lên:
"Chúng ta phải đi tìm dẫn đường Thôi, trời đã khuya mà Phan Nhược Nhân vẫn chưa về. Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!"
Lam Thiên co rúm người lại, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng sợ:
"Tôi... Tôi..."
"Bỏ đi, cô cứ ở lại ký túc xá. Để tôi đi tìm!" Điền Tĩnh thở dài, vỗ nhẹ vai Lam Thiên như trấn an rồi xoay người vội vã rời đi.
Cố Nguyệt Hoài mở mắt, ngồi dậy, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng lo lắng của Điền Tĩnh. Cô ấn ấn trán, đưa mắt quan sát xung quanh. Trong phòng lúc này chỉ còn Lam Thiên, còn Phan Nhược Nhân vẫn chưa trở về.