Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 614

Cập nhật lúc: 2024-12-22 20:53:19
Lượt xem: 58

Không sai, anh không lập tức đồng ý, cũng không thẳng thừng từ chối, tất cả đều vì Yến Thiếu Đường.

Anh từng gặp không ít nữ đồng chí nhiệt tình, và đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Cố Nguyệt Hoài đối với mình. Nhưng anh thực sự không hứng thú, cũng chẳng mấy nhiệt tình với chuyện này. Tuy nhiên, cô lại là ân nhân đã cứu mạng Yến Thiếu Đường.

Nga

Là anh cả của Yến Thiếu Đường, ân tình này anh không thể quên, càng không dám quên .

Chính vì vậy, khi đối mặt với Cố Nguyệt Hoài, anh không thể giữ được sự quyết đoán lạnh lùng thường thấy.

Mặc dù tính cách anh cương quyết, nhưng tâm tư lại rất nặng nề, đặc biệt khi đối mặt với anh em trong nhà, sự sắc sảo ấy lại càng rõ rệt.

Một mặt, anh ghi nhớ ân tình của Cố Nguyệt Hoài; mặt khác, anh không thể phủ nhận sự chân thành của gia đình cô dành cho Yến Thiếu Đường. Họ đối với Yến Thiếu Đường không hề có chút nào khắt khe hay nghi ngờ , họ coi con bé như một thành viên nhỏ bé của Cố gia , cũng chăm sóc yêu thương con bé bằng cả tấm lòng.

Nếu vì sự từ chối của anh mà sinh ra hiềm khích, thì rõ ràng mất nhiều hơn được .

Những suy nghĩ ấy chính là lý do khiến anh im lặng không nói lời nào.

Cố Nguyệt Hoài như hiểu thấu tâm tư của anh. Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Yến Thiếu Ngu, cô lập tức nhận ra sự giằng co trong lòng anh.

Cô nhìn anh hồi lâu rồi bất giác thở dài.

Dù biết việc làm tan chảy trái tim lạnh lẽo của Yến Thiếu Ngu là vô cùng khó khăn, nhưng khi thấy vẻ mặt ấy của anh, sâu trong lòng cô vẫn không khỏi trỗi dậy cảm giác mất mát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/614.html.]

Cảm giác đó khiến cô không nhịn được mà tự trách bản thân.

Kiếp trước, Yến Thiếu Ngu đã hy sinh biết bao nhiêu thứ. Giờ đây cô mới chỉ bắt đầu đã cảm thấy mệt mỏi? Quả nhiên là không đủ nghị lực!

Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài chợt nở một nụ cười. Cô nhẹ nhàng nói với Yến Thiếu Ngu:

"Đừng nghĩ nhiều nữa, đi thôi."

Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt vô tư, hồn nhiên của Cố Nguyệt Hoài, thoáng ngẩn người. Trong giọng nói của anh mang theo chút cảm xúc khó tả:

"Cô không tức giận?"

Lời từ chối của anh quá rõ ràng, thậm chí là cự tuyệt thẳng thừng. Nếu không phải vì Yến Thiếu Đường, anh có lẽ đã chẳng nói nhiều đến vậy với cô.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, đôi mày nhướng lên, hỏi lại với vẻ nghi hoặc:

"Tức giận? Tại sao tôi phải tức giận?"

Yến Thiếu Ngu im lặng, đôi môi mím lại, nhấc chân bước đi.

Thấy anh sải bước thật nhanh, Cố Nguyệt Hoài không thể không bước vội để theo kịp anh. Vừa đi, cô vừa hỏi:

"Chẳng lẽ vì anh không đồng ý lời mời của tôi mà tôi phải tức giận sao?"

Loading...