Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 612

Cập nhật lúc: 2024-12-22 20:51:42
Lượt xem: 49

Nghe lời của Cố Nguyệt Hoài, gương mặt tuấn tú của Yến Thiếu Ngu thoáng sững lại. Anh quay đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Nhưng Cố Nguyệt Hoài không hề né tránh. Đôi mắt linh động ánh lên nụ cười, nhìn thẳng vào anh với vẻ thản nhiên. Trước mặt gia đình, cô không hề che giấu sự vui mừng và tâm tư dành cho Yến Thiếu Ngu.

Kiếp này, dù không thể giống như kiếp trước, hai người tâm đầu ý hợp, cô cũng không muốn những hiểu lầm và lý do cản trở khiến anh không hiểu được tình cảm của mình.

Nga

Sống qua một đời , điều quý giá nhất mà cô học được chính là: có tình cảm thì cần phải nói ra . Đôi khi chỉ vì sự im lặng mà khiến cho con người ta lãng phí thời gian vì việc suy đoán , thử tâm tư nhau , thậm chí hiểu lầm đối phương cho đến khi hối hận thì cũng đã muộn .

Yến Thiếu Ngu hơi cứng ngắc, còn chưa kịp nói gì, Cố Nguyệt Hoài đã phá tan bầu không khí bế tắc: "Thời gian không còn nhiều, nên về điểm thanh niên trí thức rồi. Chúng ta đi thôi, muộn quá người ta sẽ không mở cửa đâu."

Câu nói của cô khiến cơ bắp căng cứng của Yến Thiếu Ngu khẽ thả lỏng.

Cố Nguyệt Hoài không hề thất vọng trước sự từ chối ngầm trong thái độ của anh. Cô quay sang dặn dò Cố Chí Phượng vài câu, sau đó bước ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/612.html.]

Yến Thiếu Ngu nhìn theo bóng lưng cô, môi anh hơi mím lại, ánh mắt cương nghị dần dịu đi, thoáng hiện vẻ cảm xúc khó tả.

Trước kia, khi còn ở thủ đô, không phải chưa từng có người đối xử nhiệt tình với anh, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy khó xử như thế này.

"Chú Cố, cháu xin phép đi trước." Yến Thiếu Ngu cúi đầu chào Cố Chí Phượng và những người còn lại, sau đó nhanh chân đuổi theo Cố Nguyệt Hoài.

Cố Tích Hoài dựa người vào khung cửa, nhìn hai người họ rời đi, miệng lẩm bẩm tặc lưỡi như thấy điều gì thú vị.

Cố Chí Phượng không kìm được tức giận, lớn tiếng: "Thằng ba, con đang làm gì vậy?"

Cố Tích Hoài cười ha hả, thong thả quay lại ngồi xuống giường đất: "Cha, chẳng lẽ cha còn chưa nhìn ra sao? Con gái yêu quý của cha để ý anh trai của Thiếu Đường rồi."

Cố Chí Phượng nghẹn họng, giơ tay đập một cái lên đầu Cố Tích Hoài: "Liên quan cái rắm gì tới con? Lo cho bản thân con trước đi!"

Cố Tích Hoài ôm đầu, không nhịn được bật cười, nhưng cũng không quên ngồi xa cha thêm một chút. Nghĩ đến biểu cảm khác thường của họ khi vừa trở về, anh cau mày hỏi: "Hôm nay đại đội có chuyện gì sao? Biểu cảm của hai người không đúng lắm."

Loading...