Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 611

Cập nhật lúc: 2024-12-22 20:51:04
Lượt xem: 47

Vừa nói, anh vừa nhìn Yến Thiếu Đường bằng ánh mắt đầy trìu mến. Một phần là muốn giúp đỡ Cố Nguyệt Hoài, một phần là anh không muốn rời xa cô bé đáng yêu này.

Nghe những lời từ nhà họ Cố, ánh mắt Yến Thiếu Ngu thoáng lóe sáng, trong lòng anh cuộn lên vô vàn suy nghĩ.

Anh hiểu rất rõ rằng, việc đón Thiếu Đường về bây giờ không phải là lựa chọn sáng suốt. Chưa nói đến khả năng anh có thể chăm sóc cô bé hay không, hiện tại Thiếu Đường đã không còn là cô bé ngây ngô như trước, cô bé đã có suy nghĩ và lý trí riêng. Nếu để cô bé tự chọn, chắc chắn con bé sẽ không muốn đi cùng anh.

Cố Nguyệt Hoài bước lên vài bước, ngồi xuống mép giường. Trên gương mặt cô thấp thoáng một nụ cười nhẹ:

"Thiếu Ngu, cứ để Thiếu Đường ở lại nhà đi. Mỗi ngày anh có thể đến thăm cô bé. Sau này, khi anh trở về thành phố, muốn đón con bé đi cũng không muộn."

Yến Thiếu Ngu nghe giọng nói nhẹ nhàng như nước suối của Cố Nguyệt Hoài, chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề trong lòng mình dần được xoa dịu.

Anh nhướng mày, trán khẽ giật, gương mặt nghiêm nghị cất giọng: "Cảm ơn, đã làm phiền mọi người vất vả chăm sóc Thiếu Đường."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/611.html.]

Nga

Dứt lời, anh không đợi đám người Cố Tích Hoài vui vẻ đáp lời, liền tiếp tục: "Trước đây tôi không biết, nhưng giờ đã rõ, vậy cũng không tiện để Thiếu Đường ăn ở không thế này. Tôi sẽ trả tiền, trả lương thực. Nếu có chỗ nào cần, mọi người cứ nói thẳng."

Giọng nói lành lạnh của Yến Thiếu Ngu mang theo sự trịnh trọng, như đang hứa hẹn điều gì đó.

Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, sau đó bất chợt bật cười: "Khách sáo như vậy làm gì? Nhưng mà, từ nay về sau khi anh tan tầm, cũng tới nhà ăn cơm luôn đi. Dù sao làm cho Thiếu Đường cũng là làm, làm cho anh thêm một suất cũng không khác gì."

Cố Tích Hoài liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, trong lòng âm thầm cảm thán ' em gái nha , đúng là rất biết thuận cột bò lên , một chút cũng không biết ngượng ngùng là gì '.

Ánh mắt Cố Đình Hoài lóe lên tia sáng kỳ lạ, như đã hoàn toàn xác định tâm tư của em gái mình.

Tay Cố Chí Phượng đang nạy óc chó cũng dừng lại. Tuy ông là người thô kệch, nhưng không phải kẻ ngốc. Nhìn lại Cố Nguyệt Hoài một lần, khóe miệng ông hơi co giật, ánh mắt đan xen giữa sáng và tối, trong lòng không biết nên có phản ứng thế nào.

Cái này kêu gì? Nữ đại bất trung lưu? Nhanh như vậy liền cho chính mình tìm đối tượng? Vội vàng muốn đem mình gả đi như vậy ?

Loading...