Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 560

Cập nhật lúc: 2024-12-21 18:48:40
Lượt xem: 18

Bên ngoài điểm thanh niên trí thức là một sườn dốc thoai thoải. Yến Thiếu Ngu đứng đó, vóc dáng cao lớn, cả người toát lên vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.

Cố Nguyệt Hoài nhìn dáng vẻ cô độc của anh, khẽ mím môi. Những ký ức kiếp trước ùa về khiến cô không khỏi lo lắng. Dù là kiếp trước hay kiếp này, trên vai anh luôn gánh vác quá nhiều thứ.

Cô bước tới gần, giọng nói dịu dàng cất lên:

"Thanh niên trí thức Yến, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Yến Thiếu Ngu xoay người, không nói gì mà chỉ nhét túi lưới đang cầm vào tay cô. Giọng anh vừa cố chấp vừa lạnh lẽo:

"Cảm ơn, nhưng tôi không nhận."

Chân mày anh nhíu chặt, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ u ám và lạnh lùng.

Cố Nguyệt Hoài hơi run rẩy, nhưng ngay sau đó cô mỉm cười. Phản ứng này của anh vốn đã nằm trong dự đoán của cô.

Nếu Yến Thiếu Ngu dễ dàng tiếp nhận ý tốt của người khác, thì anh đã không còn là Yến Thiếu Ngu nữa.

"Không cần lãng phí thời gian với tôi." Giọng anh lạnh lẽo, ngữ điệu sắc bén như lưỡi dao.

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mắt. Anh thật sự là một cái đầu gỗ khó hiểu phong tình. Nếu cô chỉ là một cô gái nông thôn bình thường tâm động với anh , e rằng đã bị thái độ lạnh nhạt của anh làm cho vừa tức giận vừa xấu hổ đến mức chạy mất không dám quay lại đây thêm một lần nào nữa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/560.html.]

Nhưng may thay, cô không phải người như vậy.

Khi Yến Thiếu Ngu chuẩn bị rời đi, Cố Nguyệt Hoài gọi anh lại. Giọng cô có chút hoạt bát cùng linh động :

"Thanh niên trí thức Yến, chẳng lẽ anh không tò mò vì sao tôi lại đối xử tốt với anh như vậy sao?"

Yến Thiếu Ngu cười nhạt, vẻ mặt không kiên nhẫn hiện rõ:

"Ai quan tâm chứ?"

Nga

Cố Nguyệt Hoài không để tâm đến sự lạnh lùng của anh. Cô bước lên vài bước, chặn trước mặt anh, nhoẻn miệng cười:

"Bởi vì anh rất giống với em gái nhỏ của nhà tôi, ngay cả tên cũng giống. Anh nói xem, có phải chúng ta rất có duyên không?"

Yến Thiếu Ngu nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Khi cô cười, trông giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm.

Anh lắc đầu, không muốn dây dưa thêm. Bước chân dài dứt khoát hướng về điểm thanh niên trí thức.

Cố Nguyệt Hoài thở dài. Đúng là khó xử lý, một chút lòng hiếu kỳ anh cũng không có. Vừa lạnh lùng, vừa cô độc, lại kiêu ngạo.

Cô cắn răng đuổi theo, mạnh mẽ nhét túi lưới đựng mì gà vào tay anh. Giọng cô vang lên, từng chữ rõ ràng:

"Yến Thiếu Ngu, cơm tôi nấu ngon lắm, không đắt đâu. Một tháng chỉ lấy anh hai đồng thôi, anh cân nhắc chút đi."

Loading...