Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 531
Cập nhật lúc: 2024-12-20 20:49:58
Lượt xem: 32
Độ cong đôi mắt cô thật đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, tạo nên một nét linh động khó có thể miêu tả , đôi mắt như có thể hút hồn người đối diện . Chính điều này khiến anh không khỏi ngẩn người một cái chớp mắt , cũng chỉ là một cái chớp mắt , giây lát lướt qua .
"Cô! Cô muốn c.h.ế.t à?" Hoàng Thịnh tức tối xoa lấy sau gáy sưng vù, nắm đ.ấ.m siết chặt đến trắng bệch.
Hơi thở của Cố Nguyệt Hoài vẫn chưa ổn định, bởi vì đối diện với Yến Thiếu Ngu làm trong lòng của cô gợn sóng cuồn cuộn .
Cô nhắm mắt, rời ánh mắt khỏi Yến Thiếu Ngu , rồi xoay người, cố tình che trước mặt Yến Thiếu Ngu . Trên mặt cô lộ ra vẻ xin lỗi:
"Vô cùng xin lỗi. Trên xe gió lớn, bảng vẽ vô tình bay khỏi tay. Anh không sao chứ?"
Cho dù ai nghe câu "trên xe gió lớn, bảng vẽ bay khỏi tay" thì cũng khó mà tin nổi. Nhưng khi nhìn ánh mắt sáng trong như sao của Cố Nguyệt Hoài, cùng với vẻ mặt áy náy của cô, ngay cả Hoàng Thịnh, người đang cơn giận bừng bừng, cũng bị cứng họng , không nỡ nổi nóng.
Đúng lúc này, xe lại lắc mạnh. Cố Nguyệt Hoài mất thăng bằng, lảo đảo vài bước. Tống Kim An định đưa tay ra đỡ, nhưng cô né tránh một cách tự nhiên. Cô khom người nhặt bảng vẽ dưới chân anh lên, sau đó đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thịnh, giọng nói bình thản nhưng không hề có chút thành ý nào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/531.html.]
"Vô cùng xin lỗi anh. Tôi thật sự không cố ý. Nếu anh cảm thấy đau thì khi đến đại đội, tìm bác sĩ kiểm tra một chút."
Nga
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Yến Thiếu Ngu, không hề có ý tứ né tránh hay giữ khoảng cách.
Nguyên bản đã không còn tức giận Hoàng Thịnh nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt trở nên âm trầm . Nếu giờ phút này hắn ta còn không hiểu rằng Cố Nguyệt Hoài cố ý thì thật sự là đồ ngốc. Nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên hơn chính là từ bao giờ Yến Thiếu Ngu lại quen biết nữ nhân ở nông thôn này? Cô ta vì cái gì lại bảo vệ Yến Thiếu Ngu như vậy ?
Phan Nhược Nhân ngồi một bên, sắc mặt tối sầm. Cô ta lạnh lùng bật cười: “Chỉ cần một câu ‘không cố ý’ là xong chuyện? Cô nghĩ chúng tôi là đồ đần sao?”
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt, dựa hờ vào thùng xe, vẻ mặt áy náy ban nãy đã biến mất không còn dấu vết:
"Tôi đã xin lỗi rồi, các người còn muốn gì nữa? Thanh niên trí thức còn chưa có ở quê nhà của chúng tôi đứng vững gót chân đã ỷ đông h.i.ế.p yếu , không chịu nói lý ?"