Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 530
Cập nhật lúc: 2024-12-20 20:49:05
Lượt xem: 30
Thôi Hòa Kiệt, người dẫn đường, vốn dĩ chỉ định làm hài lòng đám con ông cháu cha này, chứ tuyệt nhiên không muốn đắc tội gây thù chuốc oán với họ. Trước mắt còn chưa xác định được tình hình phe phái , vẫn là tĩnh xem biến mới là lựa chọn thông minh, nên cũng chẳng có hành động gì . Huống hồ, hắn chỉ là một người dẫn đường nho nhỏ , cho dù gã có can thiệp thì liệu sẽ có người nghe hắn hay sao ?
Phan Nhược Nhân đỡ Tống Kim An dậy, giọng nói pha chút trách móc:
"Anh họ, anh quan tâm anh ta làm gì? Nhà họ Yến sa sút đến thế rồi, vậy mà anh ta vẫn dám giơ nắm đ.ấ.m với chỉ đạo viên ! Đúng là không biết mình mấy cân mấy lạng . Hiện giờ miệng vết thương của anh ta nứt toạc cũng là tự làm tự chịu ! Xứng đáng !"
Mặc dù lời nói đầy oán giận, ánh mắt Phan Nhược Nhân vẫn không rời khỏi bàn tay Yến Thiếu Ngu.
Hoàng Thịnh, thanh niên tóc húi cua, nhìn thấy vết m.á.u loang trên áo sơ mi trắng như tuyết của Tống Kim An, lập tức nổi giận. Anh ta siết chặt nắm đấm, lao tới định đ.ấ.m thẳng vào mặt Yến Thiếu Ngu.
Sắc mặt điềm nhiên của Cố Nguyệt Hoài lập tức biến mất. Cô thở sâu một hơi, rồi giơ tay, cầm bảng vẽ đập thẳng vào sau gáy Hoàng Thịnh với tốc độ như một cơn gió!
"Bốp!"
Tấm bảng vẽ nặng nề, được viền khung sắt, sau khi đập vào đầu Hoàng Thịnh còn bật ngược lại rồi rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/530.html.]
"Áu!"
Hoàng Thịnh rú lên, hai tay ôm lấy sau gáy, đau đớn phát ra tiếng rên rỉ như heo bị chọc tiết. Khuôn mặt anh ta dữ tợn , quay đầu lại hét lớn:
"Ai! Là ai muốn c.h.ế.t hả?"
Nga
Tống Kim An cúi đầu nhìn bảng vẽ rơi dưới chân mình, ánh mắt dừng lại trên những nét vẽ gọn gàng và sắc sảo. Biểu cảm của mọi người trên tranh được khắc họa sinh động chỉ bằng vài nét đơn giản. Trong lòng anh dường như vang lên một hồi chuông, hình như anh đã từng thấy phong cách hội họa này ở đâu đó?
Cố Nguyệt Hoài định đứng lên, nhưng Ngụy Lạc đã kéo lấy tay cô, định giúp xoa dịu bầu không khí.
"Đó là bảng vẽ của tôi."
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng gạt tay Ngụy Lạc, tự mình đứng dậy. Cô bước thẳng tới trước mặt Yến Thiếu Ngu. Chiếc xe lắc lư làm bước chân cô không vững, tay cô vội bám vào cây cột trên đầu anh để giữ thăng bằng.
Yến Thiếu Ngu đang rũ mắt, đột nhiên cảm nhận được một mùi hương thanh mát lan tỏa quanh mình, không quá nồng nhưng lại rất dễ chịu.
Ngón tay anh khẽ giật, ánh mắt hơi ngẩng lên, một đôi mắt mèo sáng như ngân hà đ.â.m nhập vào trong đôi mắt đen nồng đậm của hắn .