Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 525
Cập nhật lúc: 2024-12-20 18:39:45
Lượt xem: 52
Tuy vậy, tính cách của Tống Kim An lại rất hiền lành, hoàn toàn không giống như những gì gã hình dung về con em quyền quý.
Tống Kim An có tính cách ấm áp, hoàn toàn không giống như hình ảnh khó gần mà gã tưởng tượng. Người như vậy, vừa gặp đã có thể nhận thấy là một người tâm tính đơn thuần, chỉ cần ngày qua ngày làm bạn đồng hành bên cạnh hắn , thể hiện sự trung thành và tận tâm như một ' tiểu đệ ', sau này chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt cho gã , con đường thăng tiến của gã sẽ thuận buồm xuôi gió hơn .
Nghĩ vậy, Thôi Hoà Kiệt mỉm cười, quay sang Tống Kim An, rồi nói: "Thanh niên trí thức Tống, mọi người mới đến, chắc còn chưa rõ tình hình của đại đội sản xuất Đại Lao Tử phải không? Trên xe chúng ta có một xã viên của đại đội đó đấy."
Dẫu rằng Thôi Hoà Kiệt muốn lấy lòng Tống Kim An, nhưng vì đây là lần đầu hai người gặp mặt, gã không dám thể hiện quá mức.
Tâm trạng của Tống Kim An vẫn rất bình thản. Ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, người đang nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi nghe lời của Thôi Hoà Kiệt, anh không nỡ để gã khó xử nên gượng cười đáp: "Vậy sao? Là ai thế?"
Thôi Hoà Kiệt chỉ về phía Cố Nguyệt Hoài: "Chính là vị biên tập Cố kia, biên tập Cố?"
Cố Nguyệt Hoài chẳng buồn quan tâm, tay cô vẫn cầm bút vẽ, đôi mắt chăm chú trên tờ giấy trắng. Bức tranh cô đang vẽ mô tả cảnh chiếc xe bán tải chở tốp năm tốp ba thanh niên trí thức đeo hoa hồng trên ngực, vẫy tay chào hỏi các xã viên. Cảnh tượng này hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng, nhưng gương mặt trong tranh lại là những người đang ngồi trên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/525.html.]
Thôi Hoà Kiệt thấy Cố Nguyệt Hoài không phản ứng thì hơi ngượng. Gã cố bước qua bên cạnh cô, giữa thùng xe đang xóc nảy, vỗ vai cô và nói với giọng hơi lúng túng: "Biên tập Cố, đây là phỏng vấn. Cô phải trò chuyện với nhóm thanh niên trí thức chứ."
Cố Nguyệt Hoài không buồn nhấc mắt lên, giọng cô êm tai như tiếng suối chảy trên núi: "Tôi là biên tập mỹ thuật, không chịu trách nhiệm phỏng vấn."
Công việc của cô là thu thập tư liệu tại chỗ, vẽ lại thần thái và phong thái của các thanh niên trí thức, rồi dựa vào trí tưởng tượng để bổ sung thêm vài chi tiết. Còn việc phỏng vấn? Cô không làm. Và cũng chẳng có ý định bắt chuyện với những người này.
Ở đời trước, đám người này cũng không ít lần vì Điền Tĩnh mà làm khó dễ cô.
Tống Kim An giật mình, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Cố Nguyệt Hoài.
Nga
Cô đồng chí này ngồi yên trong một góc, khoác trên người chiếc áo xanh nhạt mới tinh. Mái tóc đen như mực được tết thành b.í.m một cách tinh tế, rủ xuống vai trái, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, hoàn toàn không giống hình dung về một cô gái lớn lên ở vùng quê nhỏ.