Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 509

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:25:18
Lượt xem: 37

Chưa kịp để mọi người lên tiếng, cô chỉ vào khe hở trên mái hiên, nói: "Chỗ này bị hở rồi, không thể ở được đâu. Bí thư chi bộ có nói sẽ tu sửa lại hay không?"

Người thanh niên lắc đầu: "Bí thư chi bộ nói không cần phải để ý, phòng ở bỏ không hai năm nên bị ẩm, đến lúc đó để nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn tự chọn phòng tốt."

Nga

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm gật đầu.

Theo lý thuyết, vấn đề nguy hiểm đến tính mạng như vậy cần phải được chú ý coi trọng , nhưng hiện nay tất cả tâm tư của cán bộ trong đại đội đều tập trung vào việc thiếu lương thực, ngày nào cũng lo sợ đến ngày phải đổi công điểm lấy lương thực, sao có thể quan tâm đến tình cảnh của nhóm thanh niên trí thức từ thành phố được?

Người thanh niên lại nói: "Không sao đâu, đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng ta không lớn, cũng không được phân nhiều thanh niên trí thức."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, rồi đi một vòng quanh điểm thanh niên trí thức, cuối cùng quay người rời đi.

Cô nhớ rõ, số lượng thanh niên trí thức được phân đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử không phải là ít.

Khi đó cô không hiểu rõ lý do, nhưng giờ cô đã hiểu, ảnh hưởng của con trai chủ tịch tỉnh lớn như thế nào, những người đó dù có tranh nhau đến vỡ đầu thì vẫn muốn chen chân vào đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/509.html.]

Trên đường về nhà, Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Lưu Nhị Nhĩ từ xa.

Hình như gã vừa đi lùa trâu về, cái bụng căng tròn của trâu cái lắc lư đi đường, như thể sắp vỡ ra vậy.

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn qua, Lưu Nhị Nhĩ thì khỏi cần nói, thấp bé lại hèn mọn, cô đoán gã có thể lăn lộn với Lý Siêu Anh thì chắc chắn phải có chút thủ đoạn, nếu không thì chẳng thể giải thích được sở thích kỳ quái của Lý Siêu Anh.

Đây cũng là lý do tại sao đời trước, Lưu Nhị Nhĩ luôn giúp đỡ Lý Siêu Anh mà không ai nghi ngờ gì phải không?

Lưu Nhị Nhĩ cúi xuống, bàn tay thô ráp sờ soạng lên bụng con trâi cái. Ánh mắt gã lóe lên tia tham lam không chút che giấu.

Bất chợt, gã nhận ra trước mặt có người, liền ngẩng đầu lên. Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, Cố Nguyệt Hoài đứng đó, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng về phía gã. Cái nhìn ấy khiến Lưu Nhị Nhĩ không kìm được mà rùng mình một cái.

Cố Nguyệt Hoài không tỏ vẻ gì, chỉ bước tới gần, ánh mắt lướt qua con trâu cái cao lớn, rồi khẽ hỏi:

"Chú Lưu vừa đi chăn trâu về đấy à? Con trâu cái này là báu vật của cả đại đội, còn phải nhờ chú trông coi cẩn thận hơn nữa."

Loading...