Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 502
Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:17:28
Lượt xem: 45
Nghe vậy, Vạn Thanh Lam cười tươi rói:
“Được ạ!”
Diêu Mỹ Lệ ngồi bên cạnh mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại ngại ngùng. Cô chỉ cúi đầu im lặng.
Cố Chí Phượng quay đầu nhìn Diêu Mỹ Lệ , vui tươi hớn hở đề nghị :
“Mỹ Lệ, cháu cũng cùng nhau tới nhé ? Có thể cùng đi với Thanh Lam .”
Lời này vừa nói ra, người vui kẻ buồn đều có.
Cố Tích Hoài suýt chút nữa phun ra miếng hoành thánh , thầm vì sự chậm hiểu của lão cha mà cảm thấy thở dài .
Cố Đình Hoài cái này đầu gỗ thì lại một bộ chuyện chả liên quan đến mình , đứng ngoài cuộc không phát biểu ý kiến gì .
Bỗng , Cố Đình Hoài nhiên nhớ ra điều gì, liền nói: "Đúng rồi, trong đội có nói hôm nay tan tầm sẽ mở họp, bảo là có chuyện lớn cần tuyên bố. Tất cả mọi người đều phải đi, chúng ta nhanh chóng đi dạo một lát, rồi trở về làm việc. Bé, tan tầm hôm nay cũng sớm về nhà đi."
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày:
“Chuyện lớn gì vậy?”
Cô thoáng giật mình, tính toán thời gian. Nếu không nhầm, đám thanh niên trí thức mới hẳn đã lên xe lửa, chẳng mấy chốc sẽ đến công xã Hoàng Oanh sau đó lại chờ thêm một hai ngày để có lệnh phân phối về các đại đội .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/502.html.]
Chỉ cần thêm vài ngày nữa là cô có thể gặp Yến Thiếu Ngu rồi.
Cố Đình Hoài khẽ lắc đầu : " Còn không biết nữa, dù sao hôm nay mở họp chắc là sẽ biết thôi, không vội. Hẳn là không phải chuyện xấu đâu, nhìn biểu cảm của bí thư chi bộ thì có vẻ khá tốt ."
Cố Tích Hoài ăn xong hoành thánh, ôm yến Thiếu Đường vào trong lòng, tức giận nói: "Khá tốt? Đó là vì dạo gần đây mặt mũi ông ấy lúc nào cũng quá đen ! Hơi tốt một chút liền có thể nói là khá tốt đi ha ha."
Nga
Ăn xong bữa hoành thánh, mọi người lại tản đi làm việc của mình. Vạn Thanh Lam ngồi ở vị trí làm việc, tò mò ghé sát Cố Nguyệt Hoài:
“Nguyệt Hoài, cô đang vui đúng không?”
Cố Nguyệt Hoài đang vẽ tranh minh họa, chỉ khẽ đáp một tiếng:
“Ừ.”
Vạn Thanh Lam ôm mặt, cười hớn hở:
“Vì sao vậy? Có phải vì tôi sắp đến nhà cô chơi không? Hay là cô vui vì tôi muốn làm chị dâu của cô? Nguyệt Hoài tốt bụng, cô không thể bày cách giúp tôi được sao?”
Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn cô ấy, nhếch môi cười nhạt:
“Cô không cần phải làm việc sao?”
Vừa tan làm, Cố Nguyệt Hoài thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng trở về nhà. Trong lòng cô bồn chồn không yên, muốn xác nhận xem điều mình đoán có đúng hay không. Tin tức đang đến gần, cô phải chuẩn bị sẵn sàng.