Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 501
Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:16:11
Lượt xem: 53
Gần cuối năm, chợ bày bán đủ loại hàng hóa phong phú: tranh Tết, hoa, trái cây, bánh bao, bánh quẩy, pháo, chổi, giấy thơm...
Thậm chí còn có cả người biểu diễn xiếc và bán thuốc chuột, tạo nên không khí nhộn nhịp đặc trưng của dịp cuối năm.
Đi dạo dọc đường, Cố Nguyệt Hoài tiện tay mua cho Yến Thiếu Đường mấy sợi dây buộc tóc màu đỏ. Khi đi ngang qua một sạp bán vải, cô lại dừng chân, chọn mua vài thước vải. Trong không gian của cô, bông đã chất đầy, đang chờ đưa đến xưởng để xử lý. Dệt xong vải, cô định sẽ may quần áo mới. Qua năm mới, nếu thuận lợi, cô còn muốn làm thêm vài chiếc chăn bông mới tinh để đón anh em Yến Thiếu Ngu, tránh cho họ phải chịu lạnh giá.
Vừa suy nghĩ, Cố Nguyệt Hoài vừa đưa những món đồ đã mua cho Cố Tích Hoài cầm giúp. Đi dạo đến lúc mệt, mọi người cùng ngồi nghỉ ở một sạp bán hoành thánh. Hoành thánh ở đây da mỏng, nhân đầy, nước canh thơm ngon. Vừa ăn một miếng, ai cũng cảm thấy hài lòng.
Cố Nguyệt Hoài múc từng thìa đút cho Yến Thiếu Đường, vừa ăn vừa hỏi:
“Cha, đội sản xuất sắp nghỉ rồi đúng không?”
Cố Chí Phượng nhấm nháp hoành thánh, gật đầu:
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/501.html.]
“Ừ, sắp nghỉ rồi. Hai ngày nữa cũng đến lúc phát lương thực.”
Phát lương thực? Cố Nguyệt Hoài nhớ lại gần đây mỗi lần gặp Vương Phúc và Vương Bồi Sinh, cả hai đều mang vẻ mặt đầy lo âu. Nghĩ đến cảnh cán bộ đại đội phiền muộn đến bạc cả tóc, cô không khỏi mím môi. Nếu không thể phát lương thực đúng hạn, chỉ sợ tình hình sẽ trở nên hỗn loạn.
Vạn Thanh Lam ăn hoành thánh không yên, nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người thì đột nhiên nảy ra ý tưởng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ, hỏi Cố Nguyệt Hoài:
“Nguyệt Hoài, đội sản xuất nghỉ, tôi có thể đến nhà cô chơi không?”
Cố Nguyệt Hoài theo phản xạ nhìn sang anh cả Cố Đình Hoài, nhưng thấy anh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, như thể lời nói của Vạn Thanh Lam chẳng liên quan gì đến mình. Khóe môi Cố Nguyệt Hoài khẽ giật. Quả nhiên, anh cả đúng là một khúc gỗ ! Sau này làm sao cưới được vợ đây? Tương lai thật đáng lo lắng a !
Cô còn chưa trả lời, Cố Chí Phượng đã lên tiếng trước:
“Đến đi, cứ đến nhà chơi."
Ông thầm nghĩ, cô gái nhỏ nhà mình từ nhỏ luôn không có bạn bè , đừng nói đến có một người bạn tốt để tâm sự . Hiện tại, thật vất vả mới gặp được hai người, nhất định phải ở chung thật tốt , cũng tránh cho con gái suốt ngày ' suốt ngày đọc lai độc vãng ' , ông nhìn cũng cảm thấy nhiều chua xót .