Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 418

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:12:00
Lượt xem: 54

Cố Đình Hoài xua tay, hút sòn sọt một miếng mì lớn. Sợi mì dai dai, thơm ngon, khiến anh phải thốt lên: "Không cần. Trở về cũng không phải chuyện gì quan trọng, đợi chút nữa tan tầm lại nói. Bé à, lấy cho anh ít tỏi đi."

Anh thích ăn tỏi, không bao lâu sau, một bát mì đã vào bụng, khiến toàn thân ấm áp hẳn lên.

Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường ngồi trên giường bên cạnh, nhìn anh ăn. Tướng ăn của anh không đến nỗi chật vật, nhưng rõ ràng trong thời gian theo chăm sóc Cố Duệ Hoài nằm viện đã phải chịu cảnh màn trời chiếu đất , chịu không ít phong sương .

Cố Nguyệt Hoài mở miệng hỏi : "Lâm Cẩm Thư không cho anh ăn no à?"

Cố Đình Hoài dừng lại, lắc đầu: "Sao anh có thể ăn của bà ta được? Khi đi, anh có mang theo một ít tiền và phiếu gạo , nhưng dù sao, bên ngoài cũng không thể bằng ở nhà."

Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu. Thời buổi này, ra ngoài tìm thầy chữa bệnh đâu phải chuyện dễ dàng, bệnh viện chật chội, người nằm la liệt dưới đất. Ai cũng đều phải trải qua như vậy , có được bữa cơm nóng hổi để lót dạ đã là may mắn lắm rồi.

Cô hỏi: "Cố Duệ Hoài thì sao? Bị cắt chân rồi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/418.html.]

Nga

Cố Đình Hoài nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, động tác ăn của anh ngắt lại. Anh để đũa xuống, chần chừ nói: "Bé à, em..."

“Em không hận anh ấy, nhưng cũng sẽ không quay trở lại như xưa được nữa . Anh cả , anh chẳng lẽ cũng muốn khuyên em tha thứ cho kẻ suýt nữa lấy mạng em sao? Cái mạng này của em , chính là được cha và anh cả cứu lại từ trong tay anh ấy . Em sao còn có thể tha thứ và tiếp tục làm người thân với kẻ không biết lúc nào sẽ phát rồ và cướp đi mạng sống của em ."

Giọng của Cố Nguyệt Hoài rất nhẹ nhàng, rất khẽ, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay nó đi.

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, nói: "Được rồi, không nói về em nữa, nói về Cố Duệ Hoài đi. Anh ta thế nào rồi? Nếu chân thực sự bị cắt cụt, cha biết điều này chỉ sợ sẽ không thể an tâm."

"Không có." Cố Đình Hoài lắc đầu: "Lâm Cẩm Thư rất quan tâm đến hắn, đã bỏ ra không ít tiền mời những bác sĩ giỏi nhất đến điều trị. Vết thương nặng trên đùi đã được khâu lại, giữ được chân, nhưng... e là sau này đi lại sẽ bị khập khiễng."

Cố Nguyệt Hoài khẽ mím môi, gật đầu.

Thà là một người què còn hơn hoàn toàn tàn phế.

Tuy vậy, so với nỗi đau thể xác, có lẽ điều khiến hắn đau đớn hơn chính là nỗi thống khổ trong lòng, phải không?

Loading...