Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 417

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:08:23
Lượt xem: 39

Nghe vậy, bước chân Vương Huệ hơi dừng lại một chút rồi đem biểu tình tàng càng thêm sâu. Bà không hỏi nhiều, chỉ dịu dàng nói:

"Con có đói bụng không? Mẹ nấu cơm cho con nhé?"

Tống Kim An gật đầu, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Mấy ngày qua, mỗi ngày anh ta đều dẫn bạn bè đi sớm về muộn, nhưng vẫn chưa có chút tin tức nào về Yến Thiếu Đường. Đã lâu như vậy, chỉ sợ cô bé đã rời khỏi thủ đô.

Thủ đô là địa bàn của bọn họ, nhưng một khi Yến Thiếu Đường rời đi, việc tìm kiếm sẽ rất khó khăn.

Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện tin tức từ cục cảnh sát sẽ đến sớm.

Nghĩ vậy, Tống Kim An không buồn thay giày, vội vã chạy vào phòng bếp, bóp vai Vương Huệ đang thái thịt. Anh ta hỏi:

Nga

"Mẹ ơi, chuyện thế nào rồi? Mấy ngày nay bên kia có tin tức gì về Thiếu Đường không?"

Ánh mắt Vương Huệ khẻ lóe lên, bà ta thở dài: "Nếu có tin tức thì chẳng lẽ mẹ lại không nói cho con sao?"

Nghe bà ta nói vậy, Tống Kim An có chút thất vọng. Anh ta thở dài một hơi nặng nề, lại bóp vai cho Vương Huệ một lúc lâu, sau đó trịnh trọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/417.html.]

"Mẹ, mẹ nhất định phải cực kỳ chú ý, nếu có tin tức gì thì nói cho con biết."

Vương Huệ mỉm cười, quay lại nhìn Tống Kim An, ôn tồn nói: "Được rồi, mẹ biết rồi. Phòng bếp nhiều khói dầu, con mau đi ra đi."

Tống Kim An khé gật đầu rồi quay người bước ra khỏi phòng bếp. Anh ta vừa rời đi, sắc mặt Vương Huệ đã trầm xuống. Xem ra bà phải mau chóng báo lên trên.

Thủ đô cách Cố Nguyệt Hoài quá xa xôi, nên bây giờ cô còn chưa thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì . Tuy nhiên, cô cũng không hề nhàn rỗi, bở̀i vì Cố Đình Hoài đã trở lại.

Nhóm người Cố Duệ Hoài mới rời đi mấy ngày, tình huống cụ thể vẫn chưa được truyền về, luôn không có tin tức gì. Ngoài miệng Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Trái lại, Cố Nguyệt Hoài đã buông xuống , nên cũng không để chuyện này trong lòng .

Khi Cố Đình Hoài trở về, râu trên cằm đã đ.â.m lỉa chỉa, nhìn anh có chút tang thương và chật vật. Cố Nguyệt Hoài đặt bát và đũa trước mặt anh, nói: "Anh cả, ăn một bát mì đi đã."

Khóe miệng Cố Đình Hoài khô khốc, nhìn sợi mì trắng nóng hổi trong bát, cơn đói khát ập đến làm anh nuốt nước miếng: "Mấy ngày nay anh không về, cơm nước nhà ta đều tốt như vậy sao? Mì trắng thế này chắc không rẻ đâu nhỉ?"

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười không đáp lại, nhìn đồng hồ thấy đã sắp giữa trưa, liền nói: "Để em đi gọi cha về."

 

Loading...