Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 376
Cập nhật lúc: 2024-12-14 18:39:53
Lượt xem: 85
Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt thanh tú, đôi mắt nâu nhạt ôn hòa, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn. Mỗi cử động của hắn đều toát lên vẻ thư thái, như mang theo một khí chất cao nhã, thanh thoát của dòng dõi thư hương .
Chàng thanh niên vóc dáng cao gầy, đĩnh bạt, như cây tùng bạch dương vươn cao giữa trời, nổi bật giữa đám người như một ngọn cờ đơn độc.
Cậu lắc đầu bất lực, cười nói: "Gọi lớn vậy để làm gì? Tôi đâu có điếc."
Có người trong đám đông thở dài rồi cất cao giọng: "Vậy anh nói đi, bọn em đã hết lời khuyên rồi, anh có chịu ở lại hay không? Nếu giờ anh đi, sợ là chúng ta sẽ không gặp nhau trong mấy năm tới đâu."
Chàng trai trẻ nở nụ cười dịu dàng, giọng nói đầy sự quyết tâm: "Tôi phải đi. Thiếu Ngu còn phải chăm sóc hai đứa em, một mình cậu ấy sẽ không gánh nổi. Tôi phải đến giúp Thiếu Ngu. Mấy người đừng nói gì nữa, tôi còn một tháng nữa mới đi, đâu có đi ngay được."
Vừa nghe thấy hai từ "Thiếu ngu", cả đám người đột nhiên im lặng, một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm, mang đến cho người ta cảm giác như cơn bão sắp đến, nặng nề và ngột ngạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/376.html.]
Sau một lúc trầm mặc, một người ngập ngừng lên tiếng: "Kim An, chuyện tới hiện giờ, ngươi còn muốn đối hắn đào tim đào phổi làm gì? Chúng ta đã không còn chung đường nữa, nhà hắn mắc phải chuyện này, tốt nhất là đừng dính vào, kẻo lại bị liên lụy."
"Đúng vậy đấy, anh năm, bây giờ nhà họ Yến giống như ổ tai họa, người người tránh còn không kịp, ai cũng muốn cách xa một chút, sao anh lại muốn xuống nông thôn với Thiếu Ngu nữa? Chú Tống sẽ để anh đi sao?"
Nga
"Đúng vậy, anh năm , hiện giờ Yến gia đang gặp phải chuyện lớn, cây đổ bầy chim bay , mọi người đều tránh còn không kịp, ai cũng muốn tránh càng xa càng tốt. Chỉ có anh còn nhớ thương tình cảm ngày xưa, bây giờ lại còn muốn cùng hắn xuống nông thôn? Tống thúc có đồng ý để anh đi không?"
"Anh năm, đừng mù quáng như vậy, Yến gia không còn là Yến gia của trước kia nữa. Anh cũng nên vì Tống thúc và gia đình mà suy nghĩ lại."
Nghe đến đây, Tống Kim An cau mày, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn dần phai nhạt. Rõ ràng, anh không thích nghe những lời như vậy.
"Cậu ấy là Yến Thiếu Ngu, còn tôi là Tống Kim An, Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong một đại viện, cùng chia ngọt sẻ bùi. Dù có biến cố gì xảy ra, tôi cũng sẽ không bỏ mặc cậu ấy , tình cảm anh em từ nhỏ của chúng tôi không phải là giả. Tôi không quan tâm các ngươi nghĩ sao, cậu ấy mãi mãi là anh em của tôi!"
"Về sau đừng nói những lời như vậy nữa, mấy người cũng biết tính cậu ấy."