Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 375
Cập nhật lúc: 2024-12-14 18:39:36
Lượt xem: 56
Thủ đô , kinh thành
Hiển hách kinh đô trải qua trăm ngàn năm, nơi tụ hội của nhân tài, là Long Uyên, chốn linh khí quy tụ.
Vào những năm bảy mươi, Bắc Kinh hiện lên với hình ảnh của những con ngõ nhỏ đan xen, giữa đó là những toà tứ hợp viện đứng sừng sững, vững chãi qua từng năm tháng.
Sáng sớm, trước cửa tiệm cơm Quốc Doanh, biển hiệu treo cao, mời gọi khách thưởng thức tào phớ, bánh quẩy và nước đậu xanh. Dĩ nhiên, đây chỉ là hình ảnh thủ đô trong mắt người bình thường.
Tại một nơi khác, có một chỗ ngồi thần bí mà xưa nay dân chúng thường gọi là —— "Thủ đô mới", hay còn gọi là đại viện. Đại viện tọa lạc trên đoạn đường Ngọc Tuyền, nơi có rất nhiều chòi canh gỗ, mỗi chòi canh đều có lính gác vác súng, đứng canh chừng.
Càng tiến gần, có thể nhìn thấy từng tòa đại viện, trước cửa mỗi tòa đều có lính gác, s.ú.n.g vác trên vai, đạn đã lên nòng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng. Cơ thể họ thẳng tắp, mỗi động tác đều toát lên sự kiên cường, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy kính sợ, không dám vượt qua giới hạn.
Đại viện này chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, và những người sống bên trong không phải là người bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/375.html.]
Lúc này, tại nơi sâu nhất trong đại viện, không khí vô cùng náo nhiệt. Mười mấy người trẻ tuổi tụ tập lại một chỗ, trò chuyện rôm rả với chàng thanh niên đang thu dọn bọc hành lý, dường như họ chỉ đang cố gắng thuyết phục cậu thanh niên nọ.
Những người trẻ tuổi này đều sinh ra và lớn lên trong đại viện, họ mặc quân trang chỉnh tề, chân đi giày da, cả trai lẫn gái, ai nấy đều mang nụ cười tươi rói. Mới nhìn đã biết họ là những người không phải lo nghĩ nhiều về cuộc sống.
Nga
"Anh năm, anh thật sự đi sao? Dù có muốn rèn luyện cũng không cần phải đi xa như vậy đâu, sao lại tự chuốc khổ vào mình thế?"
"Đúng vậy, em nghe nói người dân ở ngoài nông thôn rất dã man, nghe bảo vợ con bị lừa bán suốt, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi, anh năm đừng đi mà."
"Anh năm, anh là con một trong gia đình, sao phải đi xa như vậy? Chịu khổ không nói, đến lúc đó muốn về nhà cũng không dễ dàng đâu. Một khi quyết định rồi, sẽ không có cơ hội thay đổi, ở lại đại viện này không phải tốt hơn sao?"
Mọi người liên tục rót vào tai cậu thanh niên, người được gọi là anh năm, những lời khuyên can hết lần này tới lần khác. Câu chuyện xoay quanh việc cậu thanh niên chuẩn bị xuống nông thôn cắm đội.
Chàng trai trẻ không đáp lại lời nào, nhưng có người không vui, hét lên: "Anh năm!"