Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 288
Cập nhật lúc: 2024-12-08 15:48:56
Lượt xem: 86
Yến Thiếu Đường chớp mắt, không nói gì.
Cố Nguyệt Hoài cũng không bỏ cuộc, bế cô bé về phòng, để lại cho Cố Đình Hoài phải đối mặt với khó xử nói sao với cha về Lâm Cẩm Thư mà không làm tổn thương ông ấy thêm một lần nữa .
Cô đặt Yến Thiếu Đường lên giường, rồi quay lại bận rộn trong bếp.
Canh trứng rau cải, món đơn giản nhưng đầy đủ dưỡng chất, rất phù hợp cho trẻ nhỏ vào buổi chiều.
Trong lúc nấu canh, đầu óc Cố Nguyệt Hoài vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện của Điền Tĩnh, cuối cùng cô đưa ra một kết luận.
Điền Tĩnh không phải là người sống lại, có lẽ cô ta không nhớ gì về kiếp trước, mà những điều cô ta biết, dường như chỉ là những việc bí ẩn , mà những việc bí ẩn này, chắc chắn là cô ta ở kiếp trước cũng biết đến !
Cẩn thận hồi tưởng lại, đời trước Điền Tĩnh quả thật như thể có thần trợ, giống như một tay cầm cẩm lý, mỗi lần đều có thể "gãi đúng chỗ ngứa," chuẩn xác bắt lấy kỳ ngộ và thừa dịp cơ hội phát triển lên !
Cô trước đây tưởng rằng đời trước Điền Tĩnh có thể từ sân sau nhà cô đào ra đồ cổ là nhờ mệnh tốt, nhưng giờ ngẫm lại, hóa ra chẳng phải do mệnh, mà chỉ là có người ở ngoài biết được bí mật này một tay thúc đẩy giúp đỡ cô ta mà thôi .
Còn về cách người đó biết được điều này, e là chỉ có chính Điền Tĩnh mới có câu trả lời mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/288.html.]
Canh trứng rau củ đơn giản nên Cố Nguyệt Hoài làm xong rất nhanh.
Cô bón cho Yến Thiếu Đường từng thìa canh, trong khi Cố Đình Hoài kể lại mọi chuyện hôm nay ở trung tâm y tế cho Cố Chí Phượng. Hiển nhiên, ông ấy không suy nghĩ thoáng như Cố Đình Hoài nói, khi vào nhà, cha cô như đột nhiên già đi chục tuổi, trong lòng cô cũng có chút xót xa.
"Cha, cha đừng suy nghĩ quá nhiều , hai người vốn đâu phải là người cùng một đường mà." Cố Tích Hoài thở dài, định an ủi cha mình vài câu, nhưng anh vốn không phải là người khéo ăn nói, lời vừa thốt ra lại như mũi d.a.o đ.â.m vào lòng Cố Chí Phượng.
Mí mắt Cố Đình Hoài giật giật, hạ giọng nói: "Được rồi, em bớt nói vài câu đi."
Cố Nguyệt Hoài coi như không nghe thấy gì, lên tiếng: "Cả nhà, uống chút canh cho ấm người đi."
Nga
Cố Chí Phượng ngồi trầm tư trên giường, không buồn thưởng thức hạt đào trong tay nữa, vẻ mặt đầy suy tư.
"Cha, hay là cha tìm mẹ kế cho bọn con đi!"
Một câu nói như viên đá rơi xuống mặt hồ, làm dậy sóng.
Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài lập tức quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, khóe miệng hai người đồng loạt giật giật, không biết nói gì.