Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 252
Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:02:24
Lượt xem: 36
Lời của cô như sét đánh ngang tai, khiến cả ba người lập tức tái mặt. Nhậm Thiên Tường run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra. Anh ta hốt hoảng, giọng lắp bắp:
"Không... không phải! Nguyệt Hoài, hiểu lầm thôi! Bọn họ chỉ là bạn bè đến ăn cơm với anh, không phải tụ tập đánh bạc gì cả!"
Vừa nói, anh ta vội đẩy hai gã bạn xấu sang một bên, ra hiệu:
"Đi, đi về trước đi! Nhanh!"
Hai người kia tuy không muốn nhưng nghe đến chữ " ngồi tù " thì cũng không dám ở lại lâu. Họ lẳng lặng quay lại trong nhà lấy áo mặc vào rồi lách qua Cố Nguyệt Hoài để rời đi. Dù vậy, khi đi ngang qua, cả hai không quên hừ lạnh, biểu hiện bất mãn .
Nhậm Thiên Tường nhìn theo bóng lưng bọn họ khuất dần, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay lại đối diện với ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, sự bất an trong lòng anh ta lại trỗi dậy.
"Nói đi, cô đến đây làm gì?" Anh ta cố nặn ra vẻ cứng cỏi, nhưng giọng nói đã có chút run rẩy.
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng như muốn nhìn thấu tâm can anh ta. Sau một hồi im lặng, cô lên tiếng:
"Nhậm Thiên Tường, anh muốn Điền Tĩnh, đúng không?"
Câu hỏi của cô khiến cả người Nhậm Thiên Tường cứng đờ. Anh ta muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt kiên định và lạnh lẽo của cô như đóng băng mọi lời nói dối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/252.html.]
Nga
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Anh ta nghiến răng, cố che giấu sự bối rối trong lòng. Nhưng sâu trong ánh mắt, một nỗi sợ hãi đã bắt đầu nhen nhóm.
Cố Nguyệt Hoài nhàn nhã bật cười, giọng điệu mang theo chút giễu cợt:
"Nếu anh đã thích Điền Tĩnh thì tại sao không chủ động ra tay đi? Lần trước, anh đã nghĩ tới việc dùng thuốc mê để đối phó tôi , chẳng lẽ lại không nghĩ được cách khác để giành lấy cô ta hay sao ?"
Nhậm Thiên Tường không hề ngốc, anh ta cười lạnh đáp lại:
"Lần trước cô bỏ mặc tôi trước cửa nhà Điền Tĩnh chẳng phải cũng vì chuyện này sao?"
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, vẻ mặt tỏ ý ngạc nhiên:
" Ai bỏ mặc anh ? Chẳng lẽ không phải tự anh đi đến đó hay sao?"
Khóe môi của Nhậm Thiên Tường giật nhẹ. Anh ta thực sự không ngờ đối phương lại khôn khéo đến mức này. Rõ ràng là hai người đã thẳng thắn với nhau, nhưng cô vẫn giữ lại nước cờ cuối cùng, không hề lộ rõ ý định. Dù gì đi nữa, chuyện lần trước nếu không phải do cô và Cố Đình Hoài sắp đặt, thì còn ai vào đây ?
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài dừng lại ở mặt đất, giọng điệu tưởng như chỉ đang nói chuyện phiếm nhưng câu nào cũng sắc bén:
"Nhậm Thiên Tường, anh nợ bên ngoài không ít tiền đúng không ?"
Cô không cần dùng câu hỏi, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng.