Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 236
Cập nhật lúc: 2024-12-02 18:40:22
Lượt xem: 32
Cố Tích Hoài cũng theo sát phía sau, vừa vén rèm lên đã nhìn thấy Cố Duệ Hoài nằm trên giường, còn Điền Tĩnh thì ngồi cạnh mép giường.
Nhìn thấy cô bước vào, Điền Tĩnh vội vàng đứng lên, lúng túng mở lời:
"Nguyệt Hoài, tôi…"
Cố Duệ Hoài vừa nhìn thấy bộ dáng co rúm của Điền Tĩnh, lòng anh không khỏi nhói đau. Nếu không phải vì anh, cô làm sao phải chịu đựng đến mức này? Nghĩ vậy, giọng nói của anh với Cố Nguyệt Hoài bất giác trở nên lạnh lùng:
"Tiểu Tĩnh, em không cần phải như thế."
Sau đó, ánh mắt anh chuyển hướng về phía Cố Nguyệt Hoài, trong đáy mắt ẩn chứa sự lạnh nhạt khó che giấu:
"Cố Nguyệt Hoài, mày tới đây làm gì?"
Cố Nguyệt Hoài nhướng mắt, giọng điệu thản nhiên:
"Dù sao em cũng là người vay tiền để chữa chân cho anh. Không lẽ anh không có một câu hỏi thăm nào sao?"
Nhắc đến hai chữ "vay tiền," sắc mặt Cố Duệ Hoài càng trở nên khó coi.
Anh lặng lẽ nhìn sang Điền Tĩnh đứng bên cạnh. Trước mặt người phụ nữ mình yêu, anh không muốn thừa nhận hoàn cảnh gia đình mình kém cỏi đến mức phải ra ngoài vay mượn để chữa bệnh. Vì thế, anh mơ hồ đáp:
"Mày về đi, tao không sao cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/236.html.]
Cố Nguyệt Hoài bật cười nhạt. Đúng là tình yêu làm người ta mù quáng, câu này quả thật không sai.
Điền Tĩnh vẫn cúi đầu, không phản ứng gì, như thể cô không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người. Ngược lại, Cố Tích Hoài đứng bên cạnh thì không thể nhịn được nữa. Anh nhíu mày, cất giọng nghiêm nghị:
"Anh hai, anh nói vậy là sao? Nguyệt Hoài vất vả từ thành phố Chu Lan trở về, còn phải chạy đôn chạy đáo lo cho chân anh. Thái độ của anh như thế là đúng sao?"
"Lão tam, cậu nói thế là có ý gì? Trước kia..."
Nga
Cố Duệ Hoài như một ngòi thuốc nổ, chỉ cần châm là bùng cháy ngay. Anh tự nhận rằng trong nhà, người thân thiết với mình nhất chính là Cố Tích Hoài. Anh sẵn sàng chia sẻ mọi điều với lão tam, từ chuyện ghét bỏ Cố Nguyệt Hoài đến bất mãn lão Cố thiên vị. Nhưng từ khi nào, Cố Tích Hoài không còn đứng về phía anh nữa?
Cố Tích Hoài không thay đổi sắc mặt, cũng không cảm thấy lúng túng khi Cố Duệ Hoài nhắc tới chuyện cũ.
Anh điềm tĩnh nói:
"Trước kia thì sao? Trước kia em không thích Nguyệt Hoài, chê con bé gây phiền phức cho gia đình mình. Nhưng hiện tại không giống nữa. Biết sai mà sửa là điều đáng quý. Nguyệt Hoài đã thay đổi rồi. Anh hai, anh cũng nên mở to mắt mà nhìn đi."
Nghe vậy, Điền Tĩnh không khỏi ngẩng đầu, liếc nhìn Cố Tích Hoài một cái.
Cô không ngờ rằng người con trai thứ ba tài giỏi của nhà họ Cố, theo kịch bản tiểu thuyết, lại tha thứ cho Cố Nguyệt Hoài nhanh như vậy. Rõ ràng, lúc thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh vẫn còn xa cách với cô ta cơ mà.
Điền Tĩnh lặng lẽ nhìn sang Cố Nguyệt Hoài, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Từ khi nào Cố Nguyệt Hoài lại gầy đi thế này?