Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 235

Cập nhật lúc: 2024-12-02 18:30:00
Lượt xem: 47

Người phụ nữ mừng rỡ, liên tục gật đầu: "Được, được! Chờ tôi bắt được thỏ con sẽ mang qua ngay!"

Sau khi hai người trao đổi xong, nói lời tạm biệt, Cố Nguyệt Hoài tiếp tục nán lại chợ đen nửa tiếng nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Lam Chương, đành dứt khoát rời đi. Cô cần đến trung tâm y tế huyện, không biết lúc này Điền Tĩnh còn ở đó không.

Trên đường, cô chọn một chỗ vắng vẻ, thò tay vào giỏ, nhẹ nhàng đưa mấy con thỏ con vào không gian. Sau đó, cô bước nhanh về phía trung tâm y tế huyện.

Còn chưa bước vào phòng bệnh, cô đã nghe tiếng cười thoải mái của Cố Duệ Hoài vọng ra:

"Ha ha ha, Tiểu Tĩnh, chuyện cười em kể buồn cười quá, anh chưa từng nghe qua, em là từ đâu mà biết được chuyện này thế?. Ngày nào em cũng đến đây với anh, giống như mang niềm vui đến, khiến cả chân anh cũng thấy bớt đau."

Nghe đến đây, khóe môi Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch lên.

Cô chưa kịp bước vào thì đã thấy Cố Tích Hoài từ trong phòng đi ra, trên tay bưng chậu nước.

"A...Nguyệt Hoài... Em về rồi sao?" Giọng Cố Tích Hoài thoáng chút ngạc nhiên, nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nhận ra sự vui mừng xen lẫn mỏi mệt trong giọng nói của anh. Không rõ hai ngày qua, khi phải chứng kiến cảnh Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh thân thiết, tình chàng ý thiếp, trong lòng anh có cảm xúc gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/235.html.]

Nga

Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ba một lúc, đột nhiên muốn phỏng vấn một chút tâm tình của anh ba.

Tuy nhiên, ở phòng bệnh bên trong, Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh đều nghe thấy lời nói của anh. Tiếng cười nói vui vẻ ban nãy bỗng chốc im bặt, không khí lập tức trở nên gượng gạo và có phần ngượng ngùng.

Trái ngược với vẻ ngượng ngùng của mọi người, Cố Nguyệt Hoài lại tỏ ra điềm nhiên. Cô không vội nổi giận hay ngăn cản người mình ghét tiếp xúc với anh trai mình.

"Anh ba." Cô khẽ gọi Cố Tích Hoài một tiếng, rồi nghiêng người ra hiệu, ý bảo anh đi ra ngoài trước đi.

Sắc mặt Cố Tích Hoài thoáng khựng lại, vội xua tay từ chối: "Không, không, anh không đi. Em vào thăm anh hai đi, nào, chúng ta cùng vào."

Anh biết rõ, Cố Nguyệt Hoài và Điền Tĩnh chẳng khác gì hai con gà chọi, chỉ cần ở gần nhau sẽ dễ xảy ra xung đột, có thể còn đánh lên tới không chừng. Anh đành đi theo vào cùng, sợ nếu xảy ra chuyện thì chẳng ai xử lý kịp. Dù gì, trong tình huống này, Cố Duệ Hoài chắc chắn sẽ đứng về phía Điền Tĩnh, hắn cái này tam ca không thể cũng khuỷu tay quẹo ra ngoài đi.

Sau lần trước, khi Cố Duệ Hoài bị sói cắn và Cố Nguyệt Hoài quyết đoán đứng ra làm chủ, hình ảnh của cô trong mắt Cố Tích Hoài đã thay đổi hoàn toàn. Cô không còn là em gái nhỏ ngây ngô chỉ biết đòi lương thực như trước nữa.

Không để tâm đến sự do dự của anh ba, Cố Nguyệt Hoài xách giỏ bước vào phòng bệnh.

Loading...