Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 223

Cập nhật lúc: 2024-12-02 13:14:30
Lượt xem: 69

Anh cũng hiểu,lão nhị có tình cảm sâu nặng với Điền Tĩnh, nếu cứ cố gắng chia rẽ họ, có thể sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Biết đâu lão nhị sẽ càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt hơn, như vậy sẽ rất nguy hiểm, thà để Điền Tĩnh tự lộ bộ mặt thật rồi làm cho lão nhị chết tâm.

Cố Chí Phượng nhăn mày, nhưng không phản bác nữa, chỉ tức giận nói: "Con gái nhà họ Điền đó tâm nhãn liền nhiều như tổ ong vò vẽ, cô ta không thích thằng hai, cha cũng đâu có thích cô ta! Muốn gả vào nhà chúng ta? Cha không đồng ý!"

Mí mắt của Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài đều giật giật.

Cố Chí Phượng đúng là có trái tim của một người cha già, ông ấy không vui khi thấy con trai mình bị phụ nữ thao túng, nhưng ông cũng không muốn thấy con trai mình bị coi như lố xe dự phòng hay cái giẻ lau rách. Tuy nhiên, thực tế mà nói,lão nhị Cố gia có ưu điểm gì nổi bật? Chính họ còn không biết đâu!

Cố Nguyệt Hoài, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cuối cùng đã thống nhất quyết định, không can ngăn Cố Duệ Hoài nữa.

"Thôi, Thiếu Đường ăn no rồi, con dỗ cô bé ngủ đi." Cố Nguyệt Hoài cúi mắt nhìn Yến Thiếu Đường, thấy cô bé đã gần như buồn ngủ. Cô khẽ bật cười, chợt nhận ra việc chăm sóc trẻ con thật sự rất thú vị.

"Thiếu Đường?" Cố Đình Hoài ngạc nhiên: "Em đặt tên cho cô bé à?"

Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, nhưng rồi nghiêm túc gật đầu: "Không hay à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/223.html.]

"Cố Thiếu Đường?" Cố Chí Phượng nhẩm lại cái tên một chút, rồi hài lòng gật đầu. "Cũng ổn, giống một cái tên có văn hoá." Ông chép miệng, ánh mắt nhìn theo cô bé ngủ say, trong lòng vui vẻ. Dù sao, cô bé cũng rất xinh xắn và đáng yêu, khiến người khác không thể không yêu quý.

Cố Thiếu Đường? Cố Nguyệt Hoài khẽ phì cười, nhưng không định đính chính.

Cố Đình Hoài giục: "Được rồi, ngủ đi, ngồi xe cũng mệt rồi."

Nga

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, bế Yến Thiếu Đường về phòng, cẩn thận cởi bỏ áo ngoài của cô bé rồi đặt cô vào ổ chăn. Mặc dù cô bé đã ngủ suốt chặng đường dài, nhưng dù sao cô bé vẫn là trẻ con, cơ thể còn yếu ớt, không chịu được mệt. Sau khi ăn no, cô bé đã lăn ra ngủ, cho dù có động tác gì cũng không tỉnh, để Cố Nguyệt Hoài thoải mái chăm sóc, cởi quần áo và đắp chăn cho cô bé.

Cố Nguyệt Hoài rót nước nóng, nhẹ nhàng dùng khăn bông lau tay chân cho Yến Thiếu Đường.

Làm xong mọi việc, cô tắt đèn dầu.

Ngồi bên giường, cô thoáng nhìn sang Yến Thiếu Đường đang ngủ say, rồi tiến vào không gian Tu Di.

Hai ngày không làm việc khiến cô cảm thấy thiếu quen. Ngửi thấy hương thơm từ lúa mạch và cây trái, tâm trạng cô cũng dịu lại rất nhiều.

 

Loading...