Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 222
Cập nhật lúc: 2024-12-02 13:11:01
Lượt xem: 57
Nghĩ vậy, trong mắt Cố Nguyệt Hoài hiện lên một tia lạnh lùng.
Kế hoạch đã vạch ra, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài.
Cố Nguyệt Hoài bình tâm lại, nói: "Cha, anh, nếu như sau này Điền Tĩnh còn tiếp cận anh hai, chúng ta cũng đừng ngăn cản làm gì."
Nga
Cố Chí Phượng uống xong canh, không vui liền gào lên: "Không ngăn cản? Thằng ranh đó còn chưa trưởng thành, bị con gái nhà họ Điền gặm hết xương mà không hay biết gì. Nếu chúng ta không ngăn cản thì lần này chỉ bị sói cắn chân, lần sau có khi đến cả mạng cũng không còn!"
Cố Đình Hoài cũng lên tiếng: "Bé à, anh biết lão nhị đối xử với em không tốt, nhưng Điền Tĩnh… cô ta không phải là người tốt lành gì, sao có thể yêu thích lão nhị được? Nếu cứ để em ấy bị mê hoặc, e rằng sẽ không cứu vãn nổi nữa."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, không tức giận trước những lời phản bác của họ.
Cô bình tĩnh đáp: "Ngăn cản có ích không?"
Vừa dứt lời, cả Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đều im lặng, không biết phải nói gì.
Tất nhiên là không có tác dụng gì!
Nếu ngăn cản có hiệu quả thì họ đã chẳng cần phải ngồi đây mà tranh luận mua bực tức vào người nữa.
Cố Chí Phượng thở dài: "Cả đời cha kiên cường, sao lại sinh ra một thằng con trai nhu nhược như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/222.html.]
Ông ấy có vẻ khó hiểu rồi nói tiếp: "Các con thấy đấy, chỉ một người phụ nữ đã có thể khiến nó không còn biết đâu là đúng đâu là sai. May mà giờ là xã hội mới, nếu là trước kia, e là gia sản nhà chúng ta đã bị con gái nhà họ Điền lừa sạch rồi!"
Cố Đình Hoài liếc ông, khô cằn mà nói: "Không đâu, gia sản sẽ bị cha mang đi đánh bạc trước rồi."
"Con! Sao con dám nói vậy về cha hả?" Cố Chí Phượng tức giận, cầm giày lên chuẩn bị dạy dỗ thằng con trai miệng lưỡi lanh lợi này một trận.
Yến Thiếu Đường ăn xong mì, thấy cảnh này liền rụt cổ lại, dựa sát vào Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, đặt bát xuống, vỗ nhẹ lên lưng Yến Thiếu Đường, ôm cô bé vào lòng dỗ dành, rồi nói: "Được rồi cha, anh cả nói cũng không sai."
Mặt mày Cố Chí Phượng đầy vẻ đau lòng, nói: "Bé à! Ngay cả con cũng không giúp cha sao?"
Cố Nguyệt Hoài vờ như không nhìn thấy ông đang diễn trò, nói: "Nếu không thể ngăn cản anh hai, vậy thì cứ để anh ấy tự quyết đi. Chúng ta đều biết Điền Tĩnh không thích anh hai, rồi anh ấy sẽ tự nhận ra thôi."
"Chúng ta càng ngăn cản, anh hai càng chống đối, chỉ khiến Điền Tĩnh xem náo nhiệt thôi."
"Đừng làm những việc khiến kẻ thù vui mà người thân lại đau lòng. Đợi anh hai tỉnh táo lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Lời của Cố Nguyệt Hoài khiến Cố Đình Hoài trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau anh mới gật đầu đồng ý.