Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 203
Cập nhật lúc: 2024-12-02 09:51:20
Lượt xem: 37
Nói rồi, cô khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn ông chủ:
“Ông chủ, phiền ông đưa lại ảnh chụp em gái tôi được không?”
Ông chủ gật đầu, nhanh chóng rời cửa hàng để đi lấy. Bên ngoài, hai kẻ bắt cóc bị trói chặt trong đống dây thừng, thu hút sự chú ý của người qua đường. Nhiều người tụ lại để bàn tán, có cả tiếng chỉ trích vang lên.
Ông chủ quay lại, rút từ trong túi ra bức ảnh chụp và đưa cho cô, không quên liếc xéo hai kẻ bắt cóc một cái, hừ lạnh:
“Hừ, đúng là thứ chẳng ra gì!”
Cố Nguyệt Hoài cẩn thận nhận lấy bức ảnh. Đúng lúc này, hai viên cảnh sát xuất hiện. Họ mặc cảnh phục màu xanh đậm, đội mũ vành lớn với huy hiệu đỏ in quốc huy ở chính giữa, dáng vẻ nghiêm trang.
Một người bước lên nói chuyện với ông chủ, người còn lại tiến tới hỏi han tình hình. Sau khi trao đổi nhanh gọn, cả hai tiến đến chỗ Cố Nguyệt Hoài.
“Đồng chí, chúng tôi cần xác minh thêm một số chi tiết. Phiền cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu đồng ý.
Viên cảnh sát lại quay sang Trình Lăng:
“Đồng chí, chúng tôi được biết anh là người phát hiện hai kẻ bắt cóc này trước tiên. Phiền anh cũng cùng chúng tôi về đồn để hỗ trợ làm rõ vụ việc.”
Trình Lăng đang định mở miệng trả lời thì Cố Nguyệt Hoài đã nhanh chóng nói:
“Anh ấy bị thương rồi.”
Viên cảnh sát ngạc nhiên, sau đó nhìn Trình Lăng với ánh mắt khâm phục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/203.html.]
Nga
“Đồng chí đúng là tấm gương dũng cảm. Thế này nhé, trước tiên anh nên đến bệnh viện để kiểm tra vết thương. Nếu không có gì nghiêm trọng thì hãy đến đồn cảnh sát sau.”
Trình Lăng khẽ khựng lại, lắc đầu từ chối:
“Tôi không cần đến bệnh viện, cứ đi thôi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh, trong lòng thầm hiểu anh ngại vì không có tiền, muốn tiết kiệm chi phí khám chữa bệnh. Ánh mắt cô thoáng trầm xuống.
Cô quay sang viên cảnh sát, giọng nói có phần nghiêm túc:
“Đồng chí cảnh sát, hai kẻ kia làm người khác bị thương. Chẳng lẽ tiền khám chữa bệnh của đồng chí đây không nên để chúng chịu trách nhiệm sao? Nếu không, sau này ai còn dám xả thân trước hiểm nguy?”
Trình Lăng ngạc nhiên nhìn cô, trong ánh mắt thoáng hiện sự cảm động.
Viên cảnh sát trầm ngâm một lúc, rồi trao đổi nhanh với đồng nghiệp. Cuối cùng, anh gật đầu:
“Đồng chí, tôi sẽ đi cùng anh đến bệnh viện. Đồn cảnh sát chúng tôi không thể để một người anh hùng làm việc nghĩa lại chịu thiệt thòi được.”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, giơ ngón tay cái lên:
“Mọi người đúng là những cảnh sát mẫu mực của thành phố Chu Lan chúng ta.”
Câu nói của cô khiến những người xung quanh nhiệt tình vỗ tay tán thưởng.
Viên cảnh sát nhanh chóng còng tay hai kẻ bắt cóc, dẫn đi. Cố Nguyệt Hoài đeo lại giỏ, cõng Yến Thiếu Đường rồi đi theo. Trình Lăng được một viên cảnh sát khác đưa đến bệnh viện.