Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 202
Cập nhật lúc: 2024-12-02 09:50:03
Lượt xem: 36
Nếu không phải lúc này cô tình cờ gặp được, thì chẳng biết bé sẽ bị đưa đến tận đâu và bị bán đi.
Dù sao, đó sẽ là một nơi rất xa xôi, nếu không, kiếp trước người nhà cũng sẽ không vẫn luôn không tìm được em ấy trở về.
Cô ngước lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi, nói: "Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh đứng ra, có lẽ tôi đã không thể tìm lại được em gái tôi. Anh tên gì? Nhất định tôi sẽ đến cửa hàng cảm ơn."
Người đàn ông trẻ tuổi có chút ngại ngùng, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng khi cười, vết thương trên miệng anh lại đau đớn khiến anh phải nhe răng. Anh lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn đâu, là việc nên làm."
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng mỉm cười: "Nếu không biết tên ân nhân, chẳng phải sẽ rất vô lương tâm sao?"
Nghe hai chữ "ân nhân", người đàn ông trẻ tuổi có phần xấu hổ, gãi đầu rồi ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Trình Lăng."
Nga
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, mỉm cười nhìn anh: "Cảm ơn anh, Trình Lăng. Tôi là Cố Nguyệt Hoài, còn đây là Yến Thiếu Đường, em gái nhà họ hàng của tôi. Thiếu Đường bị sốt lúc nhỏ, dẫn đến tổn thương não bộ, không ngờ lại bị người khác cố tình theo dõi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/202.html.]
Trình Lăng xua tay, mỉm cười nói: "Đồng chí Cố không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ là trùng hợp gặp phải thôi."
Nói xong, hắn khẽ thở dài, ánh mắt lướt qua Yến Thiếu Đường đang ngủ say, rồi trầm giọng nói:
“Thiếu Đường lớn lên trắng trẻo đáng yêu, vừa nhìn đã biết là con nhà khá giả kiều dưỡng. Làm sao một đứa trẻ như vậy lại có thể có mối quan hệ gì với hai kẻ thô lỗ kia? Tôi nhìn hai kẻ kia hoàn toàn không có chút kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hành động lại thô lỗ. Chỉ cần nhìn sơ cũng đủ nhận ra điều bất thường. Có thể đen đứa nhỏ này tìm trở về đúng là may mắn lớn, nếu không…”
Nói đến đây, giọng hắn chùng xuống, không nỡ nói tiếp.
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu nhận đồng suy nghĩ của hắn, đôi tay siết chặt hơn, giữ lấy Yến Thiếu Đường đang say ngủ, như sợ ai sẽ một lần nữa mang đứa nhỏ đi từ trong vòng tay của cô.
Ông chủ cửa hàng ký gửi nhìn Yến Thiếu Đường, mỉm cười rồi lên tiếng:
“Đứa nhỏ này đúng là có phúc lớn.”
Tự nhiên là phúc lớn mạng lớn, nếu không đã bị bán đến nơi hoang vu hẻo lánh hay thâm sơn cùng cốc nào đó, không biết ngày tháng trôi qua thế nào. Khi đó, có kêu trời trời cũng chẳng thấu, gọi đất đất cũng chẳng hay. Huống hồ, cô bé đầu óc còn không được lanh lẹ như những đứa trẻ khác, chẳng biết cách tự cứu mình, e rằng cả đời chỉ có thể chìm trong đau khổ và tủi nhục, bị giày vò đến ch.ế.t.