Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 182

Cập nhật lúc: 2024-11-29 14:48:36
Lượt xem: 57

Cố Đình Hoài nhìn Cố Duệ Hoài cho đến tình cảnh như thế này mà vẫn còn ngang bướng không chịu nhìn vào sự thay đổi của Cố Nguyệt Hoài, vẫn là bộ dáng không thể phân biệt rõ phải trái, trong lòng lạnh lẽo.

Vừa lúc đó, Cố Nguyệt Hoài bước vào, nghe thấy hết những lời của Cố Duệ Hoài. Cô cười lạnh, bước đến gần giường bệnh, đặt hộp bánh ngô lên mép giường rồi nói: "Điền Tĩnh, Điền Tĩnh, sao anh cứ ba câu lại nhắc đến cô ta? Sao không thấy cô ta đưa tiền cho anh phẫu thuật vậy? Anh vì cô ta mà bị chó sói cắn đứt chân, cô ta có đến thăm anh không? Mọi chuyện đều do anh tự đa tình thôi."

Cố Duệ Hoài nghe vậy, tay siết chặt nắm đấm, cơ thể căng thẳng. Anh ta muốn quay đầu lại, định mắng Cố Nguyệt Hoài, nhưng khi nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp của cô trước khi anh ta bất tỉnh, cơ thể anh ta bỗng chốc co rút lại.

Những ngày qua, anh ta luôn đi sớm về muộn, có khi không về nhà, cũng chẳng gặp mặt Cố Nguyệt Hoài. Anh không ngờ rằng khi cô gầy đi lại trở thành một mỹ nhân xinh đẹp, và gương mặt ấy lại giống hệt người phụ nữ trong ký ức của anh. Nhưng giờ đây, tất cả cảm giác cảm động khi nhìn thấy cô trước khi hôn mê đều đã biến mất, thay vào đó là sự chán ghét.

Cố Duệ Hoài không hề tỉnh ngộ sau cơn nguy kịch. Trái lại, anh ta càng trở nên lạnh lùng hơn: "Tiền phẫu thuật, tiền phẫu thuật, sao mày cứ suốt ngày nhắc đến tiền thế? Mày yên tâm đi, tao sẽ trả lại tiền cho mày!"

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/182.html.]

“Tao Cố Duệ Hoài không thèm nợ ân huệ của một đứa như mày!”

Cố Nguyệt Hoài cười nhạt, giọng điệu đầy hài hước: "Được rồi! Một trăm ba mươi lăm tệ, tiền lãi mỗi ngày là hai xu, vậy khi nào anh trả hết đây? Nếu không thì mỗi ngày anh sẽ phải nợ tôi ân tình. Là tôi đã ứng tiền phẫu thuật cho anh đấy, anh có biết không?"

Cố Duệ Hoài nghe Cố Nguyệt Hoài nói xong, sắc mặt đỏ bừng, môi run rẩy, đang định há mồm tuôn ra vài lời tàn nhẫn.

Nga

Chưa kịp để hắn lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài chỉ tay vào mép giường, giọng điệu bình thản: “À đúng rồi, mấy chiếc bánh bột bắp này là tôi mua, mỗi chiếc hai phân, tổng cộng ba chiếc, sáu phần tiền. Xem ra trong thời gian này, anh không thể tự lo liệu cho mình, phiếu lương thực của anh tôi sẽ không đòi, nhưng sau khi khỏi rồi nhớ trả lại cho tôi đấy.”

Lời nói như d.a.o sắc, Cố Duệ Hoài bụng kêu đói, mắt nhìn chiếc bánh ngô trên đầu giường mà trong lòng khó chịu đến mức không thể nói hết. Anh ta sao lại đến nông nỗi phải dựa vào cô, một đứa phế vật ích kỷ như vậy?

 

Loading...