Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 181
Cập nhật lúc: 2024-11-29 13:07:32
Lượt xem: 69
Cố Nguyệt Hoài đứng lặng lẽ ở một góc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Lam Chương đuổi theo đám người Thôi Hòa Kiệt.
Cô lại không hề biết rằng hai người này lại là bạn tốt của nhau. Kiếp trước, Thôi Hòa Kiệt dùng thân phận người dẫn đường tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Người này bên ngoài tỏ ra trung hậu, lương thiện, nhưng thực tế lại rất nịnh nọt, luôn ra sức vũ nhục những người đang gặp khó khăn.
Chỉ còn hơn một tháng nữa, đoàn thanh niên trí thức sẽ phải xuống nông thôn, cô sắp có thể gặp anh ấy rồi.
Đến nỗi Thôi Hòa Kiệt, Cố Nguyệt Hoài mí mắt nhẹ nhàng vén lên, đáy mắt thấm sương lạnh.
Nga
Cô tuyệt đối sẽ khiến cho gã xuôi gió xuôi nước như ở kiếp trước.
Cô hít một hơi dài rồi quay lưng, bước về phía nhà ăn của trạm y tế. Phòng ăn không lớn, nhưng khá đông đúc, người xếp hàng mua đồ ăn cũng không ít.
Cố Nguyệt Hoài đứng vươn người một chút, nhìn vào bảng thực đơn được viết bằng phấn trắng, trên đó liệt kê những món ăn giá cả phải chăng: "Bánh ngô hai xu một phần, bánh bao ba xu một phần, bánh hoa cuốn bốn xu một phần, thịt lợn thái lát sáu tệ một đĩa, thịt lợn ninh hai lần năm tệ một đĩa…".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/181.html.]
Tuy nhiên, căn tin của trạm y tế có cung cấp phiếu ăn riêng cho bác sĩ và y tá, giá cả sẽ mềm hơn rất nhiều.
Cố Nguyệt Hoài lấy hai khay cơm, không chọn những món ăn đắt đỏ mà chỉ lấy mấy chiếc bánh ngô và hai cái bánh hoa cuốn.
Cố Duệ Hoài là đã được cứu về, nhưng trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Điền Tĩnh. Cô không thể đứng nhìn hắn chết, lại cũng không thể mặc kệ hắn tự tìm cái chết, nên có phải giáo huấn vẫn là phải có.Trong thời gian này, hắn vẫn là chỉ có thể ăn bánh bột bắp thôi.
Bánh hoa cuốn? Đương nhiên là để dành cho anh cả, Cố Đình Hoài.
Khi Cố Nguyệt Hoài cầm khay cơm quay lại phòng bệnh, Cố Duệ Hoài đã tỉnh lại. Anh ta nằm trên giường, mặt tái nhợt nhưng vẫn không giấu được vẻ cáu kỉnh.
"Anh cả, anh đừng nói nữa, chuyện này có liên quan gì tới Điền Tĩnh đâu? Cô ấy có bảo em lên núi bắt thỏ đâu, là do em tự muốn đi! Anh có thể đừng nghe những lời vớ vẩn như vậy nữa được không? Cố Nguyệt Hoài nói có thể tin được sao?"
"Đây là do em vô ý, anh không cần phải ở đây chăm sóc em đâu, về đi."
Nghe những lời không có chút lương tâm này, trong mắt Cố Đình Hoài chỉ còn lại sự thất vọng và mệt mỏi. Trước đây, mặc dù tính tình của lão nhị quật cường, nhưng ít nhất nó cũng có sự phân biệt giữa đúng và sai. Sao bây giờ lại như một người hoàn toàn khác, lạnh lùng với những người thân? Điền Tĩnh thật sự tốt đến thế sao?