Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 179
Cập nhật lúc: 2024-11-29 12:54:15
Lượt xem: 50
Cố Chí Phượng đã lớn tuổi, sức khỏe không còn như trước, chẳng thích hợp để chăm sóc người bệnh. Ông cũng hiểu điều đó, đành thở dài, buông mình ngồi xe bò trở về Đại Lao Tử với Cố Tích Hoài.
Người vừa đi, căn phòng nhỏ bỗng chốc không còn chật chội nữa.
Cố Nguyệt Hoài quay sang hỏi:
"Anh cả có đói không? Em đi mua cái gì ăn nhé?"
Cố Đình Hoài cười khổ:
"Chúng ta còn chẳng có nổi phiếu lương thực, làm sao mà mua đồ ăn được? Không sao đâu, anh không đói đâu, nhưng em thì sao?"
Cố Nguyệt Hoài im lặng. Dù trên người cô có tiền, nhưng thật sự không có phiếu lương thực.
Dạo gần đây, không có phiếu lương thực thì không thể mua được cơm, ngay cả nhà ăn của trung tâm y tế xã cũng yêu cầu có phiếu này mới bán đồ ăn.
Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài như nhớ ra điều gì, cô vội vén rèm cửa, bước ra ngoài, quan sát một vòng. Cô nhanh chóng tìm thấy một người nhà bệnh nhân và dùng sáu hào đổi lấy mấy chiếc phiếu lương thực.
Cô chào anh cả một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đến nhà ăn mua chút cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/179.html.]
Trước khi đi, Cố Nguyệt Hoài đứng đợi tại nơi cô đã vay tiền của Hạ Lam Chương. Do tình hình lúc đó rất cấp bách, cô chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn một cách chu đáo. Giờ đây, khi ca mổ của anh hai đã xong, cô mới có thời gian để nói lời cảm ơn, thậm chí còn tính viết thêm một giấy nợ để ghi nhận sự giúp đỡ của anh ấy.
Cố Nguyệt Hoài vừa nghĩ đến đây thì quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp một nhóm thanh niên đang đi xuống cầu thang. Trong số đó, Hạ Lam Chương cũng có mặt. Anh vẫn mang dáng vẻ giản dị, khí chất chân phương và tuấn tú, không hề lạc lõng giữa đám thanh niên xuất sắc ấy. Tuy vậy, Cố Nguyệt Hoài không nhìn Hạ Lam Chương mà lại chú ý đến người đàn ông đứng cạnh anh.
Chàng trai này có gương mặt chính trực, với đôi mắt to và cặp lông mày rậm, khi ngẩng đầu lên, anh ta tỏa ra một vẻ chất phác, hiền lành.
Chất phác? Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ. Sau một kiếp người, không ai hiểu rõ bản chất khó ưa và đê hèn của người này bằng cô.
Thôi Hoà Kiệt.
"Đồng chí Cố!" Hạ Lam Chương nhanh chóng nhận ra Cố Nguyệt Hoài. Anh đẩy Thôi Hoà Kiệt, người đang bá vai mình, rồi bước tới trước mặt cô:
"Anh của cô sao rồi? Không sao chứ?"
Cố Nguyệt Hoài giật mình, không kịp suy nghĩ quá nhiều.
Nga
Cô mỉm cười, đáp:
"Cảm ơn đồng chí Hạ. Ca mổ của anh tôi rất thành công, chỉ cần điều dưỡng tốt là ổn. Còn anh thì sao? Đến trung tâm y tế xã có việc gì?"